Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (90)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 14.1: TẦM QUAN TRỌNG CỦA LIÊN MINH VỀ MẶT QUÂN SỰ
Và, vì vậy, chúng ta, những người Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia chú trọng đến chính sách đối ngoại trong thời kỳ tiền Chiến của chúng ta. Chúng ta đến những nơi mà chúng ta đã từ bỏ sáu trăm năm trước đây. Chúng ta ngăn chặn sự di chuyển bất tận của Đức về phía nam và phía tây, và hướng sự chú ý của chúng ta đến những miền đất ở phía đông. Cuối cùng, chúng ta phá vỡ chính sách thuộc địa và thương mại của thời kỳ tiền Chiến và chuyển đổi thành chính sách đất đai trong tương lai.
Nếu chúng ta nói về đất đai ở châu Âu ngày nay, chúng ta chủ yếu chỉ có thể nhớ đến nước Nga và những nhà nước lệ thuộc sát biên giới của nước này.

Ảnh minh họa.
Chính Thần Mệnh ở đây dường như muốn đưa cho chúng ta một dấu hiệu. Bằng cách giao Phổ cho Bôn-xê-vích, Thần Mệnh đã cướp đi của đất nước Nga giới trí thức mà trước đây đã mang lại và bảo đàm sự tồn tại của nó như là một nhà nước. Vì việc tạo thành một hệ thống tổ chức nhà nước Nga không phải là kết quả của khả năng chính trị của Slavs ở Nga, nhưng chỉ có một hình mẫu tuyệt vời về sự hình thành nhà nước của các phần tử của Đức trong một cuộc chạy đua kém hơn. Nhiều đế quốc hùng mạnh trên trái đất đã được tạo ra bằng cách này. Những quốc gia thấp hơn được dẫn dắt bởi những người tổ chức và những chúa tể của Đức đã hơn một lần phát triển thành nhà nước hùng mạnh và đã tồn tại với điều kiện là những hạt nhân chủng tộc của chủng tộc nhà nước sáng tạo duy trì chính chủng tộc ấy. Trong nhiều thế kỷ, Nga đã hút hết chất dinh dưỡng từ những hạt nhân của tầng lớp đứng đầu của Đức. Ngày nay, tầng lớp này có thể được coi là gần như hoàn toàn bị tiêu diệt và hủy bỏ. Nó đã được thay thế bằng Người Do Thái. Đó là điều không thể chính nước Nga đã tự thoát khỏi ách áp bức của Người Do Thái bằng nguồn lực của chính mình, Người Do Thái không thể duy trì đế quốc hùng mạnh mãi mãi. Chính Người Do Thái không phải là phần tử của tổ chức, nhưng là chất men để phân hủy. Đế chế Ba Tư (Bản xuất bản lần hai có “người khổng lồ” thay thế Ba Tư) ở phía đông đã chín muồi cho sự sụp đổ. Và sự chấm dứt việc cai trị của Người Do Thái ở Nga cũng sẽ là sự chấm dứt của Nga như là một nhà nước. Chúng ta đã được Thần Mệnh lựa chọn như là người chứng kiến thảm họa và sẽ là sự khẳng định mạnh mẽ nhất tính hợp lý của thuyết dân tộc.
Mục lục
 [ẩn]
Nhiệm vụ của chúng ta, sứ mệnh của phong trào Xã Hội Chủ Nghĩa Quốc Gia là mang lại cho người dân của chúng ta sự hiểu biết chính trị để họ sẽ không thấy được mục tiêu của họ cho tương lai trong một cảm giác nín thở về một cuộc chinh phục của Alexander mới, nhưng với công việc của cái cày Đức siêng năng mà chỉ cần cày lưỡi xuống đất.
Không cần phải nói rằng người Do Thái tuyên bố chống lại mạnh mẽ nhất chính sách này. Hơn ai hết, họ ý thức được tầm quan trọng của hành động này cho tương lai của chính họ. Chính thực tế dạy cho tất cả con người thực sự có tư tưởng quốc gia về sự đúng đắn của việc định hướng lại này. Thật không may, trường hợp này lại trái ngược. Không chỉ trong giới Quốc Xã Đức, mà ngay cả trong giới “dân tộc”, tư tưởng vê chính sách phương đông bị công kích kịch liệt, và hầu hết trong các vấn để như vậy, họ khiếu nại đến cấp có thẩm quyền cao hơn. Tinh thần của Bismarck đã được trích dẫn để bao hàm một chính sách mà không có giá trị vì chính sách đó là không thể và ở mức độ cao nhất là có hại đối với nước Đức. Bismarck trong thời đại của mình, họ nói, luôn đánh giá cao mối quan hệ tốt đẹp với Nga. Điều này, trong một phạm vi nhất định, là đúng. Nhưng họ quên đề cập rằng ông chỉ đánh giá cao mối quan hệ tốt đẹp với Ý, ví dụ, trên thực tế, giống như Herr von Bismarck đã từng kết liên minh với Ý để thôn tính Áo dễ dàng hơn. Khi đó, tại sao họ không tiếp tục chính sách này? Vì nước Ý ngày nay không phải là nước Ý của những ngày này, họ sẽ nói. Rất tốt. Nhưng sau đó, thưa ngài, ngài sẽ cho phép phản đối rằng nước Nga ngày nay cũng không phải là nước Nga của những ngày này chứ? Bismarck không bao giờ có tư tưởng đặt quá trình chính trị một cách chiến thuật và lý thuyết cho mọi thời đại. Về phương diện này, ông đã quá chủ động để trói buộc tay của mình theo cách như vậy. Vì thế câu hỏi, hầu hết không không phải là: Bismarsk đã làm gì ở thời đại của ông? Mà là: ông sẽ làm gì ngày nay? Và câu hỏi này dễ trả lời hơn. Với sự tinh thông về chính trị của mình, ông sẽ không bao giờ tự liên minh với một nhà nước mà sẽ bị tiêu diệt.
Hơn nữa, thậm chí Bismarck sau đó đã xem xét chính sách thuộc địa và thương mại của Đức với những cảm xúc lẫn lộn, vì trong thời điểm ông chỉ quan tâm tới phương pháp chắc chắn nhất để củng cố nội bộ tổ chức nhà nước mà ông đã tạo ra. Và đây chỉ là lý do tại sao vào thời điểm đó ông đã hoan nghênh sự che chở phía sau của Nga, mà đã đưa cho ông một cánh tay tự do ở phương tây. Nhưng cái có lợi cho Đức khi đó thì ngày nay lại là bất lợi.
Đầu năm 1920-1921, khi các phong trào Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia non trẻ bắt đầu từ từ mọc lên ở phía chân trời chính trị, và ở đâu đó được gọi là phong trào tự do Đức, đảng được tiếp cận bảng phương hướng khác nhau nhằm nỗ lực tạo ra sự liên kết giữa đảng và các phong trào tự do ở các nước khác. Điều này là trong đường lối của Liên Minh Các Quốc Gia Bị Áp Bức/ được tuyên truyền nhiều. Tham gia chủ yếu là những đại diện của các nhà nước các Balkan khác nhau, và một số đại diện từ Ai Cập và Ấn Độ, những đại diện này là các cá nhân luôn gây ấn tượng cho tôi như là những người hay ba hoa mà không có bất kỳ kinh nghiệm thực tế. Nhưng không có một vài người Đức, đặc biệt là trong các phe chủ nghĩa dân tộc, những người đã để cho mình bị lóa mắt bởi những Người Phương Đông tự mãn và dễ dàng chấp nhận bất kỳ học sinh Ấn Độ hay Ai Cập cổ từ Thiên Chúa biết như là một ‘đại diện’ của Ấn Độ hay Ai Cập. Những người này không bao giờ nhận ra rằng họ thường giao dịch với những người đã hoàn toàn không có gì đằng sau họ, và trên hết không được ai uỷ quyền để ký kết bất kỳ hiệp ước với bất kỳ ai, vì vậy mà kết quả thực tế của bất kỳ mối quan hệ nào với các phần tử này là con số không, trừ khi thời gian lãng phí đã được ghi nhận như là một sự mất mát đặc biệt. Tôi luôn chống lại những nỗ lực như vậy. Tôi không chỉ có những điều tốt đẹp hơn để làm hơn là loanh quanh vài tuần ở những hội nghị vô ích mà còn ngay cả khi những người này là những người đại diện được ủy quyền của các quốc gia này, tôi coi toàn bộ công việc là vô ích, trên thực tế, là có hại.
Ngay cả trong thời bình, điều nguy hiểm là chính sách liên minh của Đức, vì sự theo đuổi bất kỳ mục đích nào của riêng chúng ta, đã dẫn đến một liên minh phòng thủ của các quốc gia cổ đại, bị loại bỏ bởi lịch sử thế giới. Liên minh với Áo cũng như Thổ Nhĩ Kỳ không có gì để viện lý lẽ bênh vực cho họ. Trong khi những nhà nước lớn nhất của quân đội và công nghiệp trên trái đất tập hợp thành một liên minh tích cực, thì chúng ta lại tập hợp một số nhà nước lỗi thời và không có năng lực và với đống rác mục nát được tạo ra nhằm đối mặt với một liên minh tích cực trên thế giới. Đức đã nhận được sự giải thích gay gắt cho sai lầm này trong chính sách đối ngoại. Nhưng sự giải thích này dường như không đủ gay gắt để ngăn chặn những người suốt đời viển vông phạm phải những sai lầm tương tự. Vì những nỗ lực để làm tiêu tan những chiến thắng to lớn thông qua ‘liên minh các Quốc Gia Bị Áp Bức’ không chỉ là vô lý, mà còn là thảm họa. Đó là thảm họa vì nỗ lực đó đã làm cho con người chúng ta không chú ý đến khả năng thực tiễn, làm cho họ chỉ luôn tự tưởng tượng, nhưng lại hy vọng và ảo tưởng vô ích. Nước Đức ngày nay thực sự giống như một người sắp chết đuối vớ được cọng rơm. Và điều này có thể áp dụng ngay cả với những người được giáo dục rất tốt. Nếu bất kỳ bóng ma của niềm hy vọng, tuy nhiên không có trên thực tế, xuất hiện tại bất cứ nơi nào, những người này phải chạy thật nhanh, đuổi theo bóng ma đó. Liệu đó có phải là Liên Minh Các Quốc Gia Bị Áp Bức, Hội Quốc Liên, hay bất kỳ phát minh mới lập dị nào, điều này chắc chắn sẽ được hàng ngàn người cả tin.
Tôi vẫn còn nhớ những hy vọng, như một đứa trẻ con không hiểu biết gì, bỗng nhiên xuất hiện trong công chúng trong những năm 1920-1921, với ý nghĩa là cường quốc Anh sắp sụp đổ ở Ấn Độ. Một số kẻ lừa bịp ở châu Á, vì tất cả những gì tôi quan tâm là họ là “những người chiến đấu cho tự do của Ấn Độ, thực sự, những người tại thời điểm đó đang lang thang khắp châu Âu, xoay xở để làm cho những người hoàn toàn phù hợp tin vào định kiến rằng Đế quốc Anh, có căn cứ tại Ấn Độ, sắp sụp đổ tại chính điểm đó. Tất nhiên, tư tưởng đó không bao giờ có trong đầu của họ mà ở đây một lần nữa ước muốn của họ là người cha duy nhất của tất cả những suy nghĩ của họ. Những hy vọng của chính họ không thống nhất. Vì bằng cách hy vọng vào sự kết thúc của Đế quốc Anh để kéo theo sự sụp đổ của thực dân Anh ở Ấn Độ, họ tự thừa nhận rằng Ấn Độ là hết sức quan trọng đối với Anh.
Tuy nhiên, có thể là vấn đề cực kỳ quan trọng này không phải là một điều hoàn toàn bí mật chỉ được những nhà tiên tri cổ của Đức biết đến; có lẽ vấn đề này cũng được những người lèo lái số phận của nước Anh biết đến. Thực sự ngớ ngẩn để cho rằng những con người ở Anh không thể dự tính chính xác được tầm quan trọng của Đế quốc Ấn Độ đối với khối liên hiệp Anh. Và nếu có ai tưởng tượng rằng Anh sẽ để cho Ấn Độ đi mà không nhỏ giọt máu cuối cùng của mình, đó chỉ là một dấu hiệu xin lỗi về sự thất bại hoàn toàn từ cuộc Chiến tranh Thế giới, và về sự sai lầm và thiếu hiếu biết về hoàn cảnh quyết định của Anglo-Saxon.
Hơn nữa, đó là bằng chứng của sự thiếu hiểu biết của người Đức về toàn bộ phương pháp thâm nhập và thống trị của Anh đối với đế quốc này. Anh sẽ mất Ấn Độ nếu bộ máy thống trị của Anh là nạn nhân của sự phân biệt chủng tộc (mà tại thời điểm này hoàn toàn không phải là một vấn đề ở Ấn Độ) hoặc nếu Anh bị thua dưới thanh kiếm của kẻ thù hùng mẽ. Tuy nhiên, những người kích động Ấn Độ sẽ không bao giờ đạt được điều này. Thật khó để thắng được nước Anh, chúng ta, những người Đức đã nhận biết rất rõ điều này. Ngoài thực tế là tôi, là một con người mang dòng máu Đức, bất chấp mọi thứ, thà nhìn thấy Ấn Độ dưới ách cai trị của Anh còn hơn dưới ách cai trị của bất kỳ nước nào khác.
Thật đáng tiếc là những hy vọng về bất kỳ cuộc nổi dậy mang tính thần thoại nào tại Ai Cập. Chiến tranh Goly có thể làm cho những người Đức chơi Schafkopf thay đổi suy nghĩ rằng hiện nay có lẽ những người khác đã sẵn sàng đổ máu vì chúng ta – vì sự suy đoán hèn nhát này, vì sự thật luôn là người cha im lặng của tất cả các hy vọng; trên thực tế điều này sẽ đi đến một kết thúc thê thảm dưới sự bắn phá của những đội súng máy của Anh và tiếng gào thét của bom bi.
Đương nhiên là liên minh của những người tàn tật không thể áp đảo được một nhà nước hùng mạnh mà đã quyết tâm hy sinh giọt máu cuối cùng của mình cho sự tồn tại của đất nước nếu cần thiết. Là một con người của quần chúng, những người đề cao giá trị của con trên một cơ sở chủng tộc, những kiến thức về của sự tự ti chủng tộc của ‘các quốc gia được gọi là bị áp bức’ này đã ngăn cản tôi liên kết số mệnh của dân tộc tôi với dân tộc của họ.
Và ngày nay chúng ta phải có cùng quan điểm đối với nước Nga. Nước Nga ngày nay, đã loại bỏ tầng lớp thượng lưu Đức, ngoài mục đích của chủ nhân mới của mình, thì không phải là đồng minh cho cuộc chiến dành tự do của nước Đức. Xét về quan điểm quân sự thuần túy, những mối quan hệ đơn giản sẽ là thảm họa trong trường hợp xảy ra chiến tranh giữa Đức, Nga và Tây Âu, và có lẽ đối với tất cà các nước còn lại trên thế giới. Cuộc đấu tranh sẽ diễn ra, không phải trên đất của người Nga, mà trên đất của người Đức, và nước Đức sẽ không thể có được sự ủng hộ tích cực của nước Nga. Các công cụ quyền lực của Đức Quốc Xã hiện nay thảm hại và vô ích đối với một cuộc chiến tranh ngoại quốc đến nỗi không bảo vệ được biên giới của chúng ta khỏi Tây Âu, bao gồm cả Anh, và đặc biệt là vùng công nghiệp của Đức sẽ phải đương đầu với vũ khí tập trung của kẻ thù của chúng ta. Một thực tế nữa là giữa Đức và Nga là nhà nước Ba Lan, hoàn toàn nằm trong tay người Pháp. Trong trường hợp của chiến tranh xảy ra giữa Đức, Nga và Tây Âu, trước tiên Nga sẽ phải chinh phục Ba Lan trước khi binh lính đầu tiên có thể được phái đến mặt trận phía Tây. Nhưng đó không phải là vấn đề binh lính cũng không là vấn đề vũ khí trang bị kỹ thuật. Về mặt này, tình hình Chiến tranh Thế giới sẽ lặp lại chính nó, chỉ có điều là khủng khiếp hơn nhiều. Chính ngành công nghiệp của Đức khi đó đã được tập trung cho những nước đông minh vinh quang của chúng ta, và, về mặt kỹ thuật mà nói, Đức đã phải chiến đấu một mình chống lại cuộc chiến tranh, tương tự trong cuộc đấu tranh này, Nga sẽ hoàn toàn lỗi thời với yếu tố kỹ thuật. Trên thực tế, chúng tôi có thể chẳng có gì để phản đối giá trị của sự cơ giới hóa tổng thể mà sẽ được thể hiện một cách áp đảo và dứt khoát trong cuộc chiến tranh tiếp theo. Vì nước Đức không những vẫn còn ở trong tình trạng lạc hậu đáng hổ thẹn trong lĩnh vực, và ngay cả ngày nay nước Đức không thể có một nhà máy có khả năng sản xuất một chiếc xe có động cơ thực sự chạy được. Vì vậy, một cuộc chiến tranh như vậy sẽ mang đặc điểm của một vụ thảm sát thông thường. Thanh niên Đức sẽ bị đổ máu thậm chí nhiều hơn trước đây, vì thông thường gánh nặng của cuộc chiến đấu sẽ chỉ đặt lên vai chúng ta, và kết quả sẽ là không thể tránh khỏi thất bại.
Nhưng thậm chí giả sử là một điều kỳ diệu xảy ra và cuộc đấu tranh đó không kết thúc với sự hủy diệt hoàn toàn của Đức, thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ là nước Đức sẽ bị kiệt quệ, và sẽ vẫn như trước khi bị bao vây bởi những nhà nước quân sự lớn và do vậy không còn cách nào khác, tình hình thực tế của nước Đức đã thay đổi. Đừng để ai cho rằng khi chấm dứt liên minh với Nga, chúng ta không cần phải nghĩ ngay đến chiến tranh, hoặc, nếu chúng ta đã nghĩ như vậy, thì chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc chiến tranh. Một liên minh mà mục đích của nó không bao gồm kế hoạch cho cuộc chiến tranh thì vô ích và không có giá trị. Liên minh là để chấm dứt cuộc đấu tranh. Và thậm chí nếu cuộc xung đột sẽ không bao giờ chấm dứt tại thời điểm khi hiệp định được ký kết, triển vọng triển khai quân sự dù sao vẫn là nguyên nhân của nó. Và không thể tưởng tượng rằng bất kỳ quyền lực nào cũng sẽ giải thích được ý nghĩa của liên minh dưới bất kỳ hình thức nào khác. Liên minh Nga-Đức sẽ vẫn chỉ là trên giấy, hoặc sẽ được biến đổi từ lá thư của hiệp ước thành thực tế – và các nước còn lại trên thế giới sẽ được cảnh báo. Thật ngây thơ khi cho rằng trong trường hợp như vậy Anh và Pháp sẽ chờ đợi một thập kỷ để liên minh Nga-Đức hoàn tất việc chuẩn bị kỹ thuật của mình. Không, cơn bão sẽ tràn qua Đức nhanh như tốc độ của tia sét.
Và như vậy sự thực là việc ký kết liên minh với Nga biểu hiện một kế hoạch của cuộc chiến tranh tiếp theo. Kết quả của cuộc chiến tranh đó sẽ là sự kết thúc của Đức. Trên hết, có những vấn đề sau:
1. Những kẻ thống trị nước Nga hiện nay không có ý tưởng gia nhập liên minh, hãy chỉ quan sát một ví dụ:
Không bao giờ quên rằng những kẻ thống trị nước Nga ngày nay là những tên tội phạm đẫm máu; rằng họ là những cặn bã của nhân loại, lợi dụng tình thế đã tàn phá thảm hại một nhà nước lớn chỉ trong một giờ đồng hồ, tàn sát và tiêu diệt hàng ngàn trí thức hàng đầu của nước Nga một cách khát máu man rợ, và bây giờ gần mười năm vẫn tiếp tục chế độ tàn ác và bạo ngược nhất mọi thời đại. Hơn nữa, đừng quên rằng những kẻ cai trị này thuộc một chủng tộc mà biết kết hợp rất tốt hành động tàn ác và sự tài dối trá phi thường, và chủng tộc đó hơn bao giờ hết ngày nay ý thức được sứ mệnh tiến hành cuộc đàn áp đẫm máu đối với toàn thế giới. Đừng quên rằng Người Do Thái quốc tế, những người hoàn toàn thống trị nước Nga ngày nay coi nước Đức, không phải là một đồng minh, mà là một nhà nước có số phận tương tự. Và bạn không ký kết hiệp ước với bất kỳ ai chỉ quan tâm đến việc phá hoại đối tác của mình. Trên tất cả, bạn đừng đưa cho họ những yếu tố mà đối với họ không hiệp ước nào là quan trọng, vì họ không sống trong thế giới này với tư cách là những đại diện cho danh dự và tính chân thành, mà là những vô địch của sự lừa gạt, dối trá, trộm cắp, cướp bóc và chiếm đoạt. Nếu một người tin rằng mình có thể sống được ở một nơi đầy ký sinh trùng, thì người đó giống như một cái cây đang cố gắng bám vào một cây tầm gửi cho lợi ích của chính mình.
2. Mối nguy hiểm mà Nga phải đương đầu là sự hiện diện của Đức. Chỉ có một gã tư sản khờ khạo mới có thể tưởng tượng rằng Bolshevism đã bị xua đuổi. Với cách nghĩ nông cạn của mình, gã tư sản đó không có tư tưởng rằng đây là một quá trình theo bản năng, đó là, sự phấn đấu của những người Do Thái để thống trị thế giới, một quá trình tự nhiên giống như ham muốn của Anglo-Saxon đế dành lấy sự thống trị trên trái đất. Và Anglo-Saxon theo đuổi quá trình này theo cách riêng và tiếp tục đấu tranh bằng những vũ khí của mình giống như Người Do Thái. Gã đi theo con đường của mình, con đường nham hiểm trong trong số các quốc gia và nhàm chán từ bên trong, và ông đã chiến đấu với vũ khí của mình, với dối trá và vu khống, chất độc và tham nhũng, đẩy mạnh cuộc đấu tranh đến đẫm máu diệt kẻ thù ghét mình.
Trong chủ nghĩa Bôn-xê-vích Nga, chúng ta phải nhận thấy những nỗ lực của người Do Thái trong thế kỷ 20 để đạt được sự thống trị thế giới. Cũng như trong những kỷ nguyên khác, họ cố gắng để đạt được mục tiêu đó bằng những cách khác, mặc dù các cách đó có liên quan từ bên trong. Nỗ lực của họ bắt nguồn từ nhu cầu thiết yếu của họ. Không quốc gia nào từ chối ý định theo đuổi ham muốn mở rộng quyền lực của mình và cách sống, nhưng bị bắt buộc bởi hoàn cảnh bên ngoài hoặc bất lực do các triệu chứng của tuổi già, có phải Người Do Thái các chia cắt con đường đến với chế độ độc tài trên thế giới của mình không phải do sự từ bỏ tự nguyện, hoặc vì họ kìm nén ham muốn của mình. Người Do Thái sẽ bị chính các thế lực bên ngoài đẩy lùi tiến trình của họ, hoặc mọi nỗ lực để thống trị thế giới sẽ được kết thúc bằng cái chết từ từ. Nhưng sự bất lực và cái chết do tuổi già của các quốc gia đó đều phát sinh từ sự lãng phí dòng máu tinh khiết của họ. Và đây là một điều mà Người Do Thái giữ gìn tốt hơn so với bất kỳ dân tộc nào khác trên trái đất. Và vì thế Người Do Thái tiến thẳng trên đường đầy nguy hiểm của mình cho đến khi có một thế lực xuất hiện để chống lại họ, và trong một cuộc đấu tranh quyết liệt đã ném các chiến binh thiên thần trở lại với Lucifer.
Nước Đức ngày nay là mục tiêu của một cuộc chiến tranh vĩ đại kế tiếp của Bôn-xê-vích. Cuộc chiến tranh đó đòi mọi nguồn ý tưởng truyền giáo của tuổi trẻ để nâng cao dân tộc chúng ta lên một lần nữa, để giải thoát dân tộc khỏi cạm bẫy của những con quỷ trên thế giới, và để ngăn chặn sự ô nhiễm dòng máu của chúng ta, để các thế lực của đất nước tự do có thể bảo vệ đất nước của chúng ta, và do đó có thể ngăn chặn một lặp lại thảm họa gần đây giáng xuống chúng ta trong tương lai. Nếu chúng ta theo đuổi mục tiêu này, thì đó là hành động hoàn toàn điên rồ để chúng ta tự gắn bó với quyền lực mà người nắm quyền lực đó là kẻ thù tương lai của chúng ta. Làm thế nào để chúng ta có thể hy vọng giải thoát dân tộc ta khỏi những kiềng xích nếu chúng ta cũng bị mắc vào kiềng xích đó? Chúng ta sẽ giải thích cho công nhân Đức về chủ nghĩa Bôn-xê vích như là một tội ác ghê tởm chống lại nhân loại nếu chúng ta từ liên kết với các tổ chức này sinh ra địa ngục này, do đó công nhận nó theo nghĩa lớn hơn? Chúng tôi có quyền gì để lên án một thành viên trong đại đa số dân chúng vì sự đồng cảm của thành viên đó với quan điểm nếu chính các nhà lãnh đạo của nhà nước chọn người đại diện cho quan điểm này đối với các đồng minh?
Cuộc chiến chống Bôn-xê-vích trong thế giới Do Thái đòi hỏi một thái độ rõ ràng đối với Xô viết Nga. Bạn sẽ không thể ngươi không xua đuổi ma bằng Quỷ sa tăng.
Thậm chí, nếu ngày nay dân chúng nói về liên minh với Nga, họ chỉ cần nhìn suy xét họ về nước Đức và nhận thấy sự ủng hộ của Đức mà họ nhận được trong các nỗ lực của mình. Hoặc liệu con người của dân chúng gần đây bắt đầu coi hoạt động như là lợi ích đối với dân tộc Đức được khuyến khích và phát huy bởi sự thúc ép của chủ nghĩa Mác-xít trên thế giới? Vì khi nào con người chiến đấu với những áo giáp được cung cấp bởi các chiến binh Do Thái?
Sự buộc tội chính mà có thế được riêu rao chống lại Quốc xã Đức cũ đối với chính sách liên minh của mình: tuy nhiên, không phải rằng Quốc xã Đức không duy trì mối quan hệ tốt với Nga, nhưng cũng không hủy hoại mối quan hệ với tất cả mọi người bằng cách lưỡng lự liên tiếp, trong tình trạng yếu kém về bệnh lý để cố gắng giữ gìn hòa bình thế giới bằng mọi giá. Tôi công khai thú nhận rằng ngay cả trong thời kỳ trước chiến tranh tôi đã nghĩ rằng điều đó sẽ tốt hơn nếu Đức, từ bỏ chính sách thuộc địa vô ích của mình và từ bỏ đội thương thuyền và đội tàu chiến của mình, ký kết liên minh với Anh chống lại Nga, do đó chuyển đổi từ chính sách toàn cầu không nhất quyết sang chính sách châu Âu rõ ràng về việc chiếm đóng lãnh thổ trên lục địa.
Tôi không quên mối đe dọa ngỗ ngược mà Liên Nga-Sla-vơ thời kỳ đó dám đưa ra với nước Đức; tôi không quên những khích động nhằm mục đích duy nhất là một sự lăng mạ nước Đức; tôi không thể quên lối công luận tại Nga mà vượt hơn hẳn chính họ về sự thù hận đối với dân tộc và Đế chế Đức của chúng ta; tôi không thể quên các tờ báo lớn của Nga mà hay viết Pháp hơn là viết về chúng ta.
Nhưng bất chấp tất cả, trước Chiến tranh, sẽ vẫn có một cách thứ hai: chúng tôi có thể có tự chống lại Nga và chống lại Anh.
Ngày nay điều kiện đã khác. Nếu trước Chiến tranh, chúng tôi có thể có kìm nén mọi cảm xúc, và đi cùng với Nga, ngày nay điều đó không còn có thể thực hiện được. Kim của đồng hồ thế giới đã di chuyển về phía trước kể từ khi đó, và đang điểm giờ mà số phận của đất nước chúng ta phải được quyết định bằng cách này hay cách khác. Quá trình củng cố những nhà nước lớn trên trái đất vào lúc này, đối với chúng ta, là tín hiệu cảnh báo cuối cùng để dừng lại và kiểm soát trái tim của chúng ta, để đưa dân tộc ta ra khỏi thế giới mơ mộng trở lại thực tế khắc nghiệt, và chỉ cho họ con đường đến tương lai mà sẽ đưa Đế chế Đức cũ đến một kỷ nguyên vàng mới.

1923-1924 đồng tiền của Đức mất giá. người phụ nữ này đã lấy tiền để đốt lò sưởi.
Nếu phong trào Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia tự thoát khỏi những ảo tưởng đối với các nhiệm vụ quan trọng và to lớn này, và chấp nhận lý trí là kim chỉ nam duy nhất của mình, thì một ngày nào đó thảm họa năm 1918 có thể trở thành sự may mắn vô hạn đối với tương lai của đất nước chúng ta. Trong số sự sụp đổ này, đất nước chúng ta sẽ đi đến sự định hướng lại hoàn toàn hoạt động của mình trong quan hệ đối ngoại, và, thêm vào đó, củng cố trong nước bằng triết lý mới của cuộc sống, cũng sẽ đạt được sự ổn định cuối cùng của chính sách đối ngoại của mình. Sau đó, cuối cùng sẽ có được những gì nước Anh đang có và thậm chí cả những gì nước Nga đã có, và những gì một lần nữa khiến Pháp đưa ra các quyết định tương tự, về cơ bản sửa chữa từ quan điểm về các lợi ích của mình, tức là: Một bằng chứng chính trị.
Bằng chứng chính trị của Đức để chỉ phối hoạt động bên ngoài của mình trong mọi thời đại nên và phải là: Không bao giờ phải chịu sự nổi dậy của hai cường quốc lục địa Âu Châu. Coi bất kỳ nỗ lực nào để tạo ra một sức mạnh quân sự thứ hai về biên giới Đức, thậm chí dưới hình thức tạo ra một nhà nước có sức mạnh quân sự, như là một cuộc tấn công vào Đức, và trong cuộc tấn công đó không chỉ có quyền lực, mà có nhiệm vụ, để sử dụng tất cả các phương tiện, kể cả lực lượng vũ trang để ngăn chặn sự nổi dậy của một nhà nước như vậy, hoặc, nếu nhà nước đó đã nổi dậy, thì lại phải dập tắt đi. Nhận thấy rằng sức mạnh của dân tộc chúng ta được thành lập, không phải trên các thuộc địa, mà là trên mảnh đất châu Âu của chúng ta. Không bao giờ coi Đế chế Đức là an toàn, trừ khi trong những thế kỷ sắp tới Đế chế Đức có thể đem lại cho con cháu của dân tộc những mảnh đất riêng của mình. Không bao giờ quên rằng quyền thiêng liêng nhất trên trái đất này là quyền của con người sở hữu đất để trồng trọt bằng chính đôi bàn tay của mình, và sự hy sinh máu thịt thiêng liêng nhất mà con người đã đổ vì mảnh đất này.
Tôi không muốn đưa ra những phản ánh này mà không chỉ ra lần nữa khả năng liên minh duy nhất tồn tại cho chúng ta tại thời điểm ở châu Âu. Trong chương trước về các vấn đề liên minh, tôi đã chỉ định Anh và Ý là hai quốc gia duy nhất ở châu Âu mà chúng ta mong muốn và hứa hẹn có mối quan hệ gần gũi hơn. Ở đây, tôi sẽ nêu ngắn gọn về tầm quan trọng của liên minh này về mặt quân sự.
Kết quả về mặt quân sự của việc ký kết liên minh này sẽ đối lập mọi mặt với kết quả của việc liên minh với Nga. Trước hết, suy xét quan trọng nhất là sự việc mà tự nó tiếp cận Anh và Ý theo cách biến hóa mối nguy hiểm chiến tranh. Pháp, cường quốc duy nhất mà có thể tin được là phản đối liên minh, lại không ở vị trí làm việc đó. Và hậu quả là liên minh sẽ tạo cho Đức sự chuẩn bị để thanh toán Pháp một cách bình tĩnh mà sẽ phải được chuẩn bị trong bất kỳ sự kiện nào trong phạm vi liên minh này. Vì đặc điểm quan trọng của liên minh này thuộc đúng sự việc là sau khi ký kết, Đức sẽ không bất ngờ được tiến hành xâm lược thù địch, nhưng liên minh đối lập sẽ vi phạm hiệp ước của mình; Entente, mà chúng ta luôn phải chịu tai họa, sẽ bị tan rã, và do đó Pháp, kẻ thù sinh tử của dân tộc của chúng ta, sẽ bị cô lập. Thậm chí nếu thành công này lúc đầu bị hạn chế về mặt đạo đức, thì nó sẽ đủ để làm cho Đức tự do di chuyển trong một phạm vi mà ngày nay chắc chắn là không hiểu .Vì pháp luật về kiện tụng sẽ nằm trong tay của liên minh mới AngloXermanltalian thuộc châu Âu và không còn thuộc Pháp.
Kết quả sẽ là bằng một hành động Đức sẽ được giải phóng từ vị trí chiến lược bất lợi của mình. Một mặt, sự bảo vệ mạnh mẽ nhất đối với fiank của chúng ta, mặt khác hoàn tất bảo đảm thực phẩm và nguyên vật liệu của chóng ta, sẽ có kết quả hữu ích đối với các chòm sao mới của những nhà nước.
Nhưng quan trọng hơn là sự việc mà liên minh mới sẽ nắm những nhà nước mà bổ sung cho nhau trong sản xuất kỹ thuật trên nhiều phương diện. Lần đầu tiên Đức đã có những đồng minh mà không làm kiệt quệ nền kinh tế của chúng ta giống như những kẻ bóc lột, nhưng có thể và sẽ đóng góp phần của mình để làm giàu thêm vũ khí trang bị kỹ thuật của chúng ta.
Và không được bỏ qua thực tế cuối cùng là trong cà hai trường hợp chúng ta cần phải đối phó với những đồng minh mà không thể được so sánh với Thổ Nhĩ Kỳ hoặc nước Nga ngày nay. Cường quốc thế giới lớn nhất trên trái đất và một nhà nước trẻ sẽ tạo ra những tiền đề khác nhau cho cuộc đấu tranh tại Châu Âu hơn là những xác chết thối rữa của nhà nước mà Đức tự liên minh trong cuộc chiến tranh cuối cùng.
Chắc chắn, như tôi đã nêu bật trong chương trước, những khó khăn mà liên mình này gặp phải là rất lớn. Nhưng sự hình thành của Entente, chẳng hạn, có ít khó khăn hơn không? Những gì các thiên tài của Ring Edward VII đã đạt được, một phần gần như trái với ham muốn tự nhiên, chúng ta cũng vậy, phải và sẽ đạt được, miễn là chúng ta nhận thức về sự cần thiết của việc phát triển này mà với sự tự chủ không ngoan, chúng ta xác định hành động của chúng ta một cách phù hợp. Và điều này sẽ có thể xảy ra vào thời điểm đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm (erfullt won der Mahnenden Not, ‘ a Wagnerism.), chúng ta theo đuổi, không phải là không có mục đích ngoại giao của những thập kỷ qua, nhưng là một quá trình nhận thức và quyết tâm gắn bó với nó. Định hướng phương đông hoặc định hướng phương tây không phải là mục tiêu tương lai trong chính sách đối ngoại của chúng ta, nhưng chính sách phương đông với ý nghĩa của chiếm đất đai cần thiết cho dân tộc Đức của chúng ta. Vì đối với việc này, chúng ta đòi hỏi sức mạnh, và kể từ khi Pháp, kẻ thù sinh tử của dân tộc ta, kìm hãm và lấy đi sức mạnh của chúng ta, chúng ta phải hy sinh bản thân và kết quả của sự hy sinh sẽ góp phần làm tiêu tan mọi nỗ lực của Pháp để làm bá chủ ở Châu Âu. Ngày nay, mọi cường quốc đương nhiên là đồng minh của chúng ta, giống như chúng ta cảm thấy sự thống trị của Pháp trên lục địa này là không thể được. Con đường đến với cường quốc này là không quá khó đối với chúng ta, và sự hy sinh dường như không thể tả được nếu chỉ có kết quả cuối cùng của khả năng đánh bại kẻ thù hung bạo nhất của chúng ta. Sau đó, nếu chúng ta có thể rửa sạch và băng bó vết thương lớn nhất, chúng ta có thể yên tâm để cho vết thương tự lành theo thời gian.
Ngày nay, đương nhiên, chúng tôi đang phải chịu sự nguyền rủa đáng ghét của kẻ thù của dân tộc ta. Chúng ta, Chủ nghĩa Xã hội phải không bao giờ để việc này làm trệch hướng chúng ta khỏi tuyên bố hoàn toàn cần thiết trong niềm tin của chúng ta. Ngày nay, điều này là đúng, chúng ta phải gắng hết sức mình để phản đối dư luận hiện tại bị xáo trộn những âm mưu của Người Do Thái khai thác sự cả tin của người Đức; đôi khi, điều đó là đúng, những con sóng đã đánh vào chúng ta một cách mạnh mẽ và giận dữ, nhưng một người mà bơi ở dòng nước thì dễ dàng nhận ra hơn người đang lặn ngụm giữa những con sóng. Ngày nay, chúng ta là một tảng đá ngầm; trong một vài năm Fate có thể nâng chúng ta lên giống như một con đập sẽ bị vỡ khi ngăn dòng nước lớn, và chảy vào một con sông mới. Do đó, điều cần thiết là phong trào Chủ nghĩa Xã hội Quốc gia được công nhận và thiết lập trong mắt của tất cả như là người đi đâu mục đích chính trị nhất định. Bất kể cái gì trời phú cho chúng ta, hãy để cho con người nhận ra chúng ta bằng chính mặt nạ của chúng ta!
Một khi tự chúng ta nhận thấy nhu cầu rõ ràng và quyết định thái độ của chúng ta trong các công việc đối ngoại, sự hiểu biết này bắt nguồn từ tính kiên nhẫn mà chúng ta thỉnh thoảng cần khi dưới các đại bác của những kẻ thù địch của chúng ta, người này hoặc người khác trong chúng ta sẽ sợ và dần dần ngất đi vì sợ hãi để ít nhất được nhượng bộ ở trong một cánh đồng, và với sự gầm rú của những con chó sói, để mọi người không chống lại mình.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét