Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (80)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 10.5: “QUYỀN LỰC BÊN TRONG CỦA HỆ THỐNG CHÍNH PHỦ?”
Sự thống nhất hóa càng thể hiện sự tự nhiên, đặc biệt là trong lĩnh vực giao thông, thì nghĩa vụ đối với chúng tôi, những người theo chủ nghĩa quốc xã càng có thể được duy trì để chỉ trích gay gắt nhất một sự phát triển đang tồn tại trong nhà nước như hiện nay, cụ thể là khi những biện pháp chỉ cố mục tiêu nhất định là đáp ứng một chính sách ngoại giao tai hại và tạo điều kiện cho chính sách đó.
Do Đế chế ngày nay thực hiện cái thứ được gọi là quốc gia hóa ngành đường sắt, bưu chính, tài chính v.v… không xuất phát từ quan điểm chính trị quốc gia cao cấp, mà chỉ để nhận được trong tay phương tiện và những sự bảo đảm cho một chính sách đáp ứng bất tận, nên chúng tôi – những người đi theo chủ nghĩa quốc xã phải làm tất cả những gì được tính toán là phù hợp nhằm gây khó dễ cho việc thực hiện một chính sách như vậy cũng như tất cả những gì có thể để ngăn chặn nó. Và cuộc chiến chống lại nền tập trung hóa ngày nay của các cơ quan, tổ chức có tầm quan trọng sống còn của dân tộc chúng tôi, nền tập trung hóa mà chỉ được thực hiện để qua đó có thể tiến hành trôi chảy các khoản đóng góp hàng tỷ Mác cũng như những khoản ký quỹ nằm trong chính sách sau chiến tranh của chúng tôi đối với nước ngoài, cũng thuộc về vấn đề này.
Từ lý do đó mà phong trào quốc xã cũng đã phải chỉ trích những hành động nổ lực như thế.

Hitler và đoàn tùy tùng của ông tại Munich.
Lý do thứ hai có thể khiến chúng tôi phải đưa ra một cuộc kháng cự chống lại nền tập trung hóa ngày nay, đó là quyền lực bên trong của hệ thống chính phủ, nhờ đó mà đáng lẽ có thể được ổn định, hệ thống này với sức ảnh hưởng, tác động tổng thể của nó đã mang lại bất hạnh tột cùng cho quốc gia Đức. Cái đế chế Do Thái – dân chủ ngày nay, đối với quốc gia Đức là lời nguyền rủa đã trở thành sự thật, đang tìm kiếm sự chỉ trích những nhà nước riêng biệt mà chưa hoàn toàn thấm nhuần hệ tư tưởng của thời đại này, với mục đích vô hiệu hóa những nhà nước đó bằng việc chèn ép họ trở thành nơi mất hết ý nghĩa. Đối với việc này, chúng tôi – những người theo chủ nghĩa quốc xã có mọi lý do để không chỉ nỗ lực cung cấp cho việc chống đối các nhà nước riêng biệt cơ sở nền tảng về sức mạnh của một nhà nước đầy hứa hẹn thành công mà còn có đủ lý do để biến cuộc đấu tranh chống lại sự tập trung thành những sự thể hiện lợi ích cao hơn của toàn bộ quốc gia Đức. Trong khi Đảng nhân dân Bayern từ những quan điểm hẹp hòi, phân lập, cố gắng duy trì và bảo đảm “những đặc quyền” cho nhà nước Bayern, thì chúng tôi phải sử dụng vị trí đặc biệt này trong việc phục vụ một lợi ích quốc gia cao hơn đang chống lại nền Dân chủ tháng mười một ngày nay.
Mục lục
 [ẩn]
Lý do thứ ba có thể tiếp tục xác định cho chúng tôi là cần phải đấu tranh chống lại nền tập trung hóa hiện tại chính là niềm tin chắc chắn rằng phần lớn quá trình được gọi là quốc gia hóa trong thực tế lại chẳng phải là sự thống nhất, cũng không bao giờ là sự đơn giản hóa, mà trong nhiều trường hợp, nó lại liên quan tới việc tước bỏ các cơ quan chính quyền ra khỏi những chủ quyền của các bang nhằm mở ra những cánh cống cho lợi ích của các đảng phái cách mạng. Và cũng chưa bao giờ trong lịch sử nước Đức lại có chính sách thiên vị trơ trẽn nào như trong nền Cộng hòa dân chủ. Một phần lớn sự tập trung hóa điên dại này do các đảng phái mà đã từng hứa hẹn rằng sẽ mở đường, tạo điều kiện cho những người có tài năng, nhưng đồng thời lại đưa toàn những người vốn là thành viên của đảng họ vào các chức vụ và vị trí chính quyền. Đặc biệt là từ khi thành lập nền Cộng hòa, thông qua Đế chế, bọn Do Thái đã đưa không biết bao nhiêu người của chúng vào các tổ chức kinh tế và các bộ máy điều hành, quản lý do Đế chế nắm quyền, để ngày nay những tổ chức và bộ máy đó đã trở thành một lãnh địa toàn hoạt động của bọn Do Thái.
Vấn đề thứ ba này, hơn tất cả, phải buộc chúng tôi có trách nhiệm kiểm tra, giám sát từng biện pháp tiếp theo trong quá trình tập trung hóa một cách kỹ lưỡng nhất xuất phát từ những lý do có tính chiến thuật, và khi cần thiết, phải lên tiếng chỉ trích ngay những biện pháp đó. Nhưng những quan điểm và góc độ nhìn nhận của chúng tôi đồng thời phải luôn mang tính chính trị quốc gia cao cấp và không bao giờ được mang tính chủ nghĩa phân lập hẹp hòi.
Sự nhận xét cuối cùng rất quan trọng và cần thiết để không cho phép nảy sinh trong những người ủng hộ chúng tôi cái suy nghĩ như thể chúng tôi – những người theo chủ nghĩa quốc xã sẽ không cho Đế chế có quyền đại diện cho một chủ quyền cao cấp như một trong những nhà nước riêng biệt, về cái quyền này, trong chúng tôi không hề có và cũng không thể cố bất kỳ một nghi ngờ nào. Bởi đối với chúng tôi, nhà nước vốn dĩ chỉ là một hình thức, nhưng điều cốt yếu là nội dung hoạt động, quốc gia, dân tộc trong nhà nước ấy thì rõ ràng phải được đặt dưới lợi ích chủ quyền của nó. Đặc biệt, chúng tôi không thể cho phép bất kỳ một nhà nước riêng biệt nào trong khuôn khổ quốc gia Đức và trong Đế chế đại diện này được có quyền lực tối cao về chính trị và chủ quyền nhà nước. Sự tồi tệ của những nhà nước liên bang độc lập, được gọi là những đại diện ở nước ngoài và giữa những nhà nước ấy cần phải dừng lại và sẽ phải dừng ngay lại. Chừng nào họ còn được hoạt động như vậy, thì chừng đấy không có gì phải ngạc nhiên nếu như nước ngoài vẫn luôn đặt nghi ngờ về tính ổn định của hệ thống của Đế chế chúng tôi và dựa theo đó mà có những cách đối xử tương ứng. Mối nguy hại mà những đại diện này gây nên sẽ ngày càng to lớn hơn khi bên cạnh những tổn thất, nó chẳng mang lại một điều gì có lợi dù là nhỏ nhất. Những quyền lợi của một người Đức ở nước ngoài mà không được bảo đảm bởi đại sứ của Đế chế thì qua những đại diện ngoại giao của một nhà nước nhỏ mà lãnh thổ của nó trông đã rất buồn cười trong phạm vị trật tự thế giới ngày nay, sẽ còn bị thiếu quan tâm hơn nhiều. Trong những nhà nước liên bang nhỏ này, người ta thực sự chỉ có thế nhìn thấy những điểm tấn công đối với những nỗ lực ly khai mà đặc biệt một nhà nước vẫn luôn thích nhìn thấy, cả bên trong lẫn bên ngoài phạm vi Đế chế Đức.
Cả về vấn đề này, chúng tôi – những người theo chủ nghĩa quốc xã cũng không được phép thông cảm cho bất kỳ người nào có nguồn gốc quý tộc đã trở nên già cỗi và yếu kém lại mang cho những cây lúa đã trở nên vô cùng khô héo của anh ta mảnh đất dinh dưỡng mới nhờ đã khoác trên mình bộ quần áo của chức vụ đại sứ. Những đại diện ngoại giao của chúng tôi ở nước ngoài đã quá khổ sở ngay trong thời đại của Đế chế cũ đến nổi mà những sự bổ sung thêm kinh nghiệm đã có được thời kỳ ấy là hoàn toàn thừa thãi.
Ý nghĩa của các bang riêng biệt trong tương lai nhất định là sẽ được đưa vào nhiều hơn trên lĩnh vực văn hóa – chính trị. Quốc vương đã làm được nhiều nhất cho tầm quan trọng của Bayern không phải là người đi theo chủ nghĩa phân lập có tư tưởng gây phiền nhiễu, chống Đức nào đó, mà là một Ludwig Đệ nhất có tư tưởng Đại Đức và có năng khiếu về nghệ thuật. Bằng cách sử dụng hàng đầu các lực lượng của nhà nước vào việc xây dựng vị trí văn hóa của Bayern chứ không phải là củng cố, tăng cường sức mạnh quyền lực chính trị của Bayem, ông đã xây dựng nó tốt đẹp hơn và bền vững hơn bất kỳ người nào khác có thể. Hồi bấy giờ ông đưa München ra khỏi khuôn khổ của một vị trí mang tính chất huyện lỵ không có ý nghĩa mấy lên thành một trung tâm nghệ thuật lớn của Đức. Chính qua việc đó, ông đã tạo ra một trung tâm về tâm linh, nơi mà ngày nay có đủ sức mạnh để gắn kết những người gốc vùng Franken khác nhau với nhà nước này. Giả sử München vẫn cứ được giữ nguyên như nó vốn thế, thì ở Bayem sẽ lặp lại quá trình giống hệt Sachsen, chỉ có một điểm khác duy nhất là vùng Leipzig thuộc Bayern, Nürnberg sẽ không phải là thành phố của Bayern nữa, mà thuộc sở hữu của Frankén rồi. Không phải những tiếng la hét “Đả đảo dân Phổ” đã tạo ra một München to lớn, mà chính nhờ vai trò được Nhà vua ban tặng cho thành phố này, bởi qua đó, người cũng muốn ban tặng một báu vật nghệ thuật cho quốc gia Đức, một báu vật phải được công nhận và quý trọng. Và trong đó cũng còn một bài học cho tương lai. Đó là, tầm quan trọng của những nhà nước riêng biệt trong tương lai chắc chắn sẽ không còn phụ thuộc vào nhà nước và quyền lực chính trị; mà tôi nhìn thấy tầm quan trọng ấy hoặc nằm trong lĩnh vực nguồn gốc các dòng tộc, hoặc nằm trong lĩnh vực văn hóa chính trị. Nhưng sự nâng cấp vẫn phải cần có tác động của thời gian. Sự dễ dàng của phương tiện giao thông liên lạc hiện đại sẽ lay động nhân loại đế những ranh giới về nguồn gốc sẽ bị lu mờ một cách chậm chạp và liên tục, như thế bức tranh văn hóa sẽ bắt đầu dần dần được cân bằng.

Huy hiệu bang Baden-Württemberg: là bang lớn thứ ba về diện tích và dân số của nước Cộng hòa Liên bang Đức.
Quân đội sẽ được quyết liệt tách khỏi những ảnh hưởng của tất cả các nhà nước riêng biệt. Nhà nước quốc xã đang dần xuất hiện không nên mắc phải những sai lầm của quá khứ mà đã giao cho quân đội một nhiệm vụ mà nó không có và cũng hoàn toàn không được phép có. Quân đội Đức ở đây không phải là một ngôi trường bảo tồn các giá trị của nguồn gốc bộ tộc, mà nhiều hơn, phải là một ngôi trường của sự hiểu biết và hòa hợp với nhau của toàn bộ người dân Đức. Bất kỳ một sự chia rẽ nào tồn tại trong cuộc sống của quốc gia sẽ cần phải được tác động thông qua quân đội thống nhất lại. Và cần phải đưa một con người trẻ trung độc lập ra khỏi tầm nhìn hạn hẹp ở bang của anh ta và đưa anh ta vào tầm nhìn của quốc gia Đức. Anh ta sẽ phải học cách nhìn nhận về những đường biên không phải là của quê hương anh ta, mà là của Tổ quốc anh ta, bởi đó là những gì một ngày nào đấy anh ta sẽ phải bảo vệ lấy. Vì thế, sẽ không có nghĩa lý gì nếu để con người Đức trẻ trung ấy ở lại quê hương của anh ta, mà cần phải đạt được mục đích là chỉ cho anh ta thấy nước Đức trong thời gian anh ta phục vụ quân đội. Điều đó ngày nay càng quan trọng hơn khi một người Đức trẻ không còn đi đây đó như trước đây nữa để qua đó mà mở rộng tầm nhìn của mình. Liệu trong sự nhận thức này không có gì là phi lý khi để cho một người Bayern trẻ trung, khi có thể, được đóng quân ở München, người Franken ở lại Nürnberg, người Baden ở lại Karlsruhe, người Württemberg ở lại Stuttgart v.v… và sẽ là không hợp lý hơn khi một lần chỉ cho một người Bayern về vùng Rhein và cho thấy Biển Bắc, cho người Hamburg vùng Alpen, người Phổ phía Đông về vùng trung nguyên của Đức và cứ như thế hay sao? Bản chất của riêng từng vùng miền nên được giữ lại trong hàng ngũ nhưng không phải là trong đồn trại của quân đội. Mỗi một nỗ lực của sự tập trung hóa đều có thể nhận được sự phản đối của chúng tôi, nhưng không bao giờ là sự phản đối của quân đội! Ngược lại, nếu chúng tôi không muốn chào đón những nỗ lực như thế, thì cũng phải vui mừng về những nỗ lực ấy. Hoàn toàn bỏ qua việc duy trì những đội ngũ của các nhà nước riêng biệt bên cạnh quy mô, tầm cỡ của quân đội Đế chế là hoàn toàn phi nghĩa, chúng ta nhìn thấy trong sự thống nhất, quốc gia hóa thành công của quân đội Đế chế này một bước đi mà ngay cả trong tương lai, bên cạnh việc tái thành lập một quân đội nhân dân, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ được phép từ bỏ.
Hơn thế nữa, ý kiến trẻ đây khả năng chiến thẳng sẽ phải khước từ mọi gông cùm có thể khiến cho những hoạt động tích cực ấy bị tê liệt trong nỗ lực thúc đẩy những suy nghĩ của nó ra ngoài. Chủ nghĩa quốc xã về cơ bản cần phải đòi hỏi có quyền bắt buộc toàn thể quốc gia Đức nghe theo những nguyên tắc của mình, bất kể những ranh giới của nhà nước liên bang từ trước cho tới nay và giáo dưỡng chúng trong những tư tưởng và quan niệm của chủ nghĩa ấy. Cũng như các nhà thờ không cảm thấy bị trói buộc hay bị giới hạn qua những ranh giới chính trị ấy thì tư tưởng quốc xã cũng không còn có cảm giác ấy qua những vùng lãnh thổ thuộc những nhà nước riêng biệt trong Tổ quốc của chúng tôi.
Học thuyết quốc xã chủ nghĩa không phải là kẻ phục vụ cho những lợi ích chính trị của riêng từng nhà nước trong Liên bang, mà sẽ trở thành người làm chủ quốc gia Đức. Nó sẽ xác định, sắp xếp lại theo trật tự mới cuộc sống của một dân tộc và chính vì thế cũng phải kiên quyết đòi hỏi quyền lợi về lãnh thổ cho mình, đó là được vượt qua những đường biên giới đã bị kéo theo bởi một sự phát triển mà chúng tôi đã khước từ.
Chiến thắng mà tư tưởng ấy đạt được càng trọn vẹn thì nó càng hứa hẹn sự tự do nhiều hơn bên trong.
(Hết chương 10, mời bạn theo dõi tiếp chương tiếp theo)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét