Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (48)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 2.2: QUÁ TRÌNH ĐẦU ĐỘC DÒNG MÁU TỘC NGƯỜI
Như vậy thay vào vị trí một trạng thái chết, nếu nói thực ra, là một thời kỳ đấu tranh. Nhưng vẫn như mọi khi và trong mọi việc trên thế giới này, từng từ trong câu sau sẽ giữ lại giá trị của nó, rằng “Ai nghỉ ngơi sẽ rỉ mòn đi”, và tiếp tục thế, chiến thắng vĩnh cửu chỉ có trong sự tấn công. Mục tiêu đấu tranh mà đang hiện trước mắt ta càng lớn, sự thông cảm của đám đông quần chúng càng ít trong khoảnh khắc quan trọng càng ít, thì những thành tựu và ý nghĩa của những thành tựu đó càng vĩ đại, theo kinh nghiệm trong lịch sử thế giới, nếu mục tiêu được ngấm đúng và cuộc đấu tranh được tiến hành với sự kiên trì không bị lung lay.
Tất nhiên đối với nhiều nhà cầm lái ngồi trong công sở của ta hôm nay có thể là yên tâm hơn với việc tác động vào sự duy trì một tình trạng đã có hơn là phải chiến đấu cho một tình trạng sắp sinh ra. Họ sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều nếu nhìn thấy trong nhà nước có một bộ máy chỉ đơn giản là hiện diện tự duy trì trong cuộc sống, như cuộc sống “thuộc về nhà nước” vậy như họ cố gắng để nói lên điều này. Cứ như là có ý gì đó nảy sinh từ nhân dân có thể phục vụ việc khác logic hơn là tự phục vụ, hoặc con người có thể tác động vào các vấn đề khác hơn là tác động vào con người. Như đã nói tới, tất nhiên là dễ dàng khi nhìn vào uy tín của nhà nước chỉ có bộ máy hình thức của một tổ chức hơn là sự thể hiện độc lập một cơ chế tự duy trì của một dân tộc trên quả đất. Vì trong một trường hợp thì nhà nước đối với những người tinh thần yếu kém lấy uy tín làm mục đích, mặt khác lại chỉ là một vũ khí bạo lực để phục vụ cho cuộc đấu tranh sinh tồn lớn, một vũ khí mà ai cũng phải thần phục, vì nó không phải là bộ máy hình thức mà còn là biểu hiện một ham muốn chung về sự duy trì cuộc sống.

Ảnh minh họa.
Vì vậy chúng tôi cũng chỉ tìm trong cuộc chiến đấu cho quan điểm mới của chúng tôi, quan điểm mà đáp ứng được ý nghĩa gốc của sự vật, một số đồng đội từ một tầng lớp xã hội không chỉ già cỗi về cơ thể mà thường còn cũ kỹ về tư tưởng nữa. Chỉ có trường hợp ngoại lệ ở những người già nhưng có trái tim trẻ trung và đầu óc vẫn tươi mới thì sẽ ra khỏi tầng lớp đó đến tới chúng tôi, không bao giờ là loại đồng đội mà lại nhìn thấy ý nghĩa cuối cùng của nhiệm vụ sống còn của họ trong sự duy trì tình trạng cũ đã có.
Đối diện với chúng tôi là đội ngũ đông vô tận, ít hơn người xấu xa độc ác, của loại người bàng quan thờ ơ lười suy nghĩ, và còn có cả những người quan tâm tới việc duy trì tình trạng hiện nay. Chỉ riêng sự vô vọng có thể sinh ra trong cuộc chiến tàn bạo của chúng tôi đã có lý do cho tầm cỡ nhiệm vụ và khả năng thành công của nó. Tiếng kêu gọi vào trận mà lúc đầu hoặc đuổi bọn ma nhỏ đi hoặc làm chúng thất vọng ngay, sẽ trở thành tín hiệu tìm tới nhau của những người có bản chất chiến đấu thực sự. Và người ta phải rõ một điều là: nếu từ một tộc người có một số người có năng lượng cao nhất và năng lực hành động tiến tới một mục tiêu và xuất hiện thống nhất, đồng thời rút bỏ sự lười biếng trì trệ của đám đông quần chúng, thì nhóm người chiếm số phần trăm ít ỏi đó sẽ tiến lên thành chủ nhân của số đông. Lịch sử thế giới sẽ được tạo ra từ số ít, nếu trong thiểu số đó thể hiện đa số nguyện vọng và tiềm năng quyết định.
Mục lục
 [ẩn]
Vì vậy ngày nay cái gì đối với nhiều người là việc khó khăn thì trong thực tế là tiền đề để chiến thắng. Chỉ có những chiến sĩ giỏi nhất sẽ tìm thấy cuộc đấu tranh của họ chính trong quy mô và sự khó khăn của nhiệm vụ giao cho họ. Đây là xác suất lựa chọn để bảo đảm sự thành công.
Nói chung tự nhiên đã lo cho việc đưa ra những quyết định sửa đổi về vấn đề trong sạch chủng tộc của những sinh vật sống trên trái đất. Nó rất ít khi thích sự lai giống. Đặc biệt những kết quả đầu tiên của những cuộc gặp gỡ như vậy đều phải chịu nhiều cay đắng, ở những thành phần thứ ba, tư và năm. Không chỉ ý nghĩa của thành phần gốc cao cấp nhất khi gặp gỡ bị lấy mất, mà trong máu của họ vì thiếu tính tinh khiết nên thiếu sự thống nhất của sức quyết định cũng như ham muốn cuộc sống.
Ở tất cả khoảnh khắc quan trọng mà con người cùng tộc thống nhất đưa ra những quyết định đúng đắn thống nhất thì người của tộc đã tan vỡ sẽ trở nên bất an hoặc chỉ đưa ra được những biện pháp nửa vời thôi. Đi cùng nhau không chỉ là sự thần phục ở mức nào đó của người bị tan vỡ đối với người của tộc thống nhất, mà trong thực tế có cả khả năng của sự chìm nghỉm nhanh hơn. Trong vô vàn trường hợp cho thấy tộc người thống nhất có thể đứng vững thì hội người ỷ lại bị bẻ gãy thành từng mảnh ra. Trong đó người ta nhìn thấy sự sửa chữa của tự nhiên. Điều này luôn xảy ra liên tục. Nó giới hạn khả năng tăng trưởng tộc người, qua đó nó làm cản trở khả năng sinh sản của những cuộc lai giống nói chung và dẫn chúng tới sự hủy diệt.
Ví dụ nếu trong một tộc người nhất định có sự đi vào mối liên hệ giữa từng chủ thể với người của tộc người thấp hơn, thì kết quả trước hết sẽ là sự giảm trình độ của nó, tiếp theo là sự yếu kém của thế hệ nối tiếp so với những người của tộc không bị lai giống xung quanh. Khi có sự cản trở hoàn toàn việc cho vào dòng máu của tộc người cao cấp thêm dòng máu khác thì sẽ làm cho người lai khi luôn có sự phối giống như vậy hoặc là chết hết vì giảm sức đề kháng hoặc trong vài ngàn năm lại tạo nên một giống mới, ở loại này những yếu tố gốc riêng lẽ qua hàng ngàn lần gặp gỡ đã bị pha trộn hoàn toàn, cuối cùng không thể nhận ra được nữa. Có thể một tộc người mới được tạo nên mà có một khả năng kiên cường tự bảo vệ nhờ số đông người, nhưng đối với tộc người cao cấp nhất khi lần đầu gặp gỡ thì bị giảm nhiều ý nghĩa tinh thần và văn hóa của nó. Nhưng cũng ở trường hợp vừa đề cập trong cuộc đấu tranh với nhau để tồn tại thì người lai không thắng được, khi nào một đơn vị tộc người cao cấp hơn không bị pha tạp dòng máu vẫn là đối thủ của nó. Mọi quyết tâm của tộc người mới trong vòng một ngàn năm sẽ do sự giảm trình độ chung của tộc người và do đó giảm cả độ dẻo dai về tinh thần và khả năng sáng tạo không đủ giúp họ đứng vững và chiến thắng trong cuộc chiến với một tộc người thống nhất, tinh thần và văn hóa còn cao hơn họ.
Như vậy người ta có thể viết nên câu có giá trị như sau:
Việc gặp gỡ với tộc người lai dẫn tới sự bắt buộc sớm hay muộn sinh ra sự suy thoái của người lai, tới khi nào phần cao cấp hơn trong cuộc phối giống này tự nó vẫn còn tồn tại trong con người thuần chủng. Mối hiểm nguy cho người lai chỉ được xóa bỏ trong thời điểm xảy ra việc lai tạo của tộc người cao cấp hơn.
Trong đó có quá trình tái tạo tự nhiên dù có chậm hơn làm cho mất đi mọi sự đầu độc dòng máu tộc người cho tới khi vẫn còn tồn tại một lõi bên trong thuần chủng tộc người đó và không còn sự lai giống xảy ra nữa.
Một quá trình như vậy có thể tự xuất hiện ở những người sống với bản năng chủng tộc mạnh, họ chi bị ném ra khỏi quỹ đạo của sự gia tăng bình thường số lượng của tộc người khi có những hoàn cảnh đặc biệt xuất hiện hay bị ép buộc thế nào đó thôi. Khi tình thế ép buộc này kết thúc, số người thuần chủng còn lại muốn bắt đầu ngay với việc cặp đôi với người cùng loại, làm cho việc pha trộn dòng máu lại bị dừng lại ngay. Những kết quả lai giống lại bị lùi lại phía sau, dù số lượng của họ đã tăng lên điểm vô tận rồi, trừ phi sức kháng cự nghiêm chỉnh của những người thuần chủng còn lại không còn là vấn đề gì nữa.
Con người có lần trở nên mất bản năng và không nhận ra trách nhiệm của anh ta do tự nhiên trao cho, nhưng anh vẫn không được phép hy vọng vào sự sửa đổi từ phía tự nhiên khi anh không thay thế bản năng đã mất bằng sự nhận biết mắt nhìn được. Ở đây anh phải tiến hành công việc cải thiện theo yêu cầu. Những mối hiểm nguy rất lớn, con người đã bị như mù này luôn phá vỡ thêm rào ngăn giới hạn chủng tộc cho tới khi phần còn lại tốt nhất của anh ta bị mất đi. Như vậy thực sự chỉ còn lại nồi cháo thống nhất cứ lơ lửng như cái gì lý tưởng trước mắt những nhà cải tạo thế giới ngày nay; rồi con người sẽ đuổi cái lý tưởng đó ra khỏi thế giới này trong một thời gian ngắn. Tất nhiên rồi: một đám đông người có thể được tụ tập lại, một con thú người ta có thể dồn vào chuồng, một con người là người làm văn hóa, tốt hơn là người tạo lập ra văn hóa và sáng tạo tiếp văn hóa thì không thấy sự lai giống đó. Sứ mạng của nhân loại có thể được xem là đã kết thúc.
Thế hệ ngày nay của những người nổi tiếng xấu xa yếu kém tất nhiên sẽ gào lên ngay và kêu ca than vãn về sự can thiệp vi phạm những quyền thiêng liêng nhất của con người. Không, chỉ có một quyền thiêng liêng nhất của con người và quyền này đồng thời là trách nhiệm cao nhất, đó chính là lo sao cho dòng máu tộc người được giữ thuần chủng, chỉ để duy trì nòi giống người tốt nhất, tạo điều kiện cho sự phát triển cao cấp hơn của họ.
Một nhà nước nhân dân trước hết sẽ phải nhấc hôn nhân ra khỏi nơi của nỗi nhục nhã kéo dài vì lai tạp tộc người, để đem tới cho nó một cơ quan được lập ra nhằm đem lại thế hệ nối tiếp của người chủ chứ không phải loại quái thai nửa người nửa khỉ.
Sự phản kháng chống lại cái gọi là lý do nhân đạo đang ở trong tình trạng xấu, một phía thì tạo điều kiện cho giống người thoái hoá sinh sôi nảy nở lên, sản phẩm của họ chất lên chính họ và những người cùng thời nỗi đau không thể nói lên lời, trong khi mặt khác lại chào bán cho những bố mẹ tội lỗi nhất ở từng hiệu tạp hóa và người bán rong loại phương tiện để cản trở sinh đẻ. Trong nhà nước loại này của hòa bình trật tự hôm nay, trong mắt của những người đại diện cho nó là giới tư sản dân tộc dũng cảm thì việc cản trở khả năng sinh sản của những người mắc bệnh giang mai, lao, stress di truyền, tàn tật, ngu ngốc là một tội ác, ngược lại sự ngăn cản khả năng sinh sản của hàng triệu người loại tốt nhất về giống không bị coi là xấu và chằng vi phạm tập quán tốt của cái xã hội đạo đức giả mà có lợi nhiều hơn cho sự lười tư duy thiển cận. Vì nếu khác đi thì người ta luôn phải suy nghĩ đến vỡ đầu ra là làm sao để tạo ra những tiền đề cho sự nuôi dưỡng và duy trì loại người được coi là người trụ cột cho dân tộc chúng tôi mà cần phải phục vụ nhiệm vụ tương tự liên quan tới giới tính thế hệ tiếp theo.
Toàn bộ hệ thống này mới vô lý tưởng và thấp hèn làm sao! Người ta chẳng cố gắng để tạo nên những gì tốt nhất cho thế hệ sau, mà để cho mọi việc diễn ra như tự nó thế. Kể cả các nhà thờ cũng gây tội lỗi trước ảnh Chúa mà ý nghĩa của ngài được họ nhắc tới nhiều nhất, điều này nằm trên con đường tác động của họ ngày nay, khi mà họ chuyên nói về tinh thần và người có nó, về những con người để cho mình thoái hóa trở thành giai cấp không có tài sản gì.
Sau đó người ta lại ngạc nhiên với bộ mặt ngu ngốc về tác động ít ỏi của niềm tin vào Chúa ngay tại đất nước họ, về sự “vô đạo” kinh khủng của loại người khốn khổ cơ thể thì suy nhược và cùng với nó là tinh thần thì bạc nhược. Họ tự tìm và thành công ở các dân tộc Hottentotten và Zulukaffern với sự cho phép của nhà thờ để đền bù lại. Trong khi các dân tộc châu Âu chúng ta thì nhờ ơn Chúa và ca ngợi Chúa bị rơi vào tình trạng một cơ thể về thể xác lẫn đạo đức như bị bệnh hủi vậy, thì nhà truyền giáo sùng đạo lại đi tới vùng Trung Phi và tạo ra các sứ mạng cho người da đen, cho tới khi “nền văn hóa cao cấp hơn” được tạo ra từ những đứa con khoẻ mạnh, dù là loại người đơn giản và thuộc tầng lớp thấp, dù từ đó tạo nên cả lớp trẻ con lai lười biếng.
Điều này sẽ đáp ứng ý nghĩa của những người cao quý nhất trên thế giới này, nếu hai nhà thờ Thiên chúa giáo của chúng ta thay vì quấy rối làm phiền hội da đen bằng các sứ mệnh mà chẳng ai mong muốn lẫn hiểu chúng, thì nên dạy cho loài người ở châu Âu với lòng tốt và sự nghiêm chỉnh hoàn toàn, nhưng sẽ dạy cho tất cả là ở chỗ những cha mẹ Ốm yếu thì Chúa coi là một kiệt tác dễ chịu nhất, nếu thương xót một đứa trẻ mồ côi nhò bé nghèo nhưng khỏe mạnh, để tặng cho nó người cha và người mẹ, hơn là tự đẻ ra cho đời một đứa trẻ ốm yếu chỉ mang bất hạnh đau khổ cho mình và thế giới khác.
Cái gì ngày nay bị các bên bỏ qua trong lĩnh vực này thì nhà nước nhân dân phải làm lại. Nó có nhiệm vụ đặt tộc người vào trung tâm cuộc sống chung. Nó phải lo sao cho tộc người được duy trì sự thuần chủng. Nó phải giải thích
rằng đứa trẻ là của cải quý giá nhất của một dân tộc. Nó phải lo sao cho ai khoẻ mạnh mới được sinh con; chỉ là điều nhục nhã nếu có bệnh tật và khiếm khuyết cơ thể thì đừng nên đẻ con ra cho cái thế giới này, mà niềm vinh dự lớn nhất chính là từ bỏ việc đó. Ngược lại thì bị chỉ trích, khiển trách: những đứa trẻ khoẻ mạnh phải giữ lại cho dân tộc.
Nhà nước phải xuất hiện đích thực là chủ nhân của tương lai hàng ngàn năm, ngược lại với ham muốn và tính vị kỷ của từng người lại không xuất hiện và phải tránh đi. Nó phải đưa thuốc men hỗ trợ hiện đại nhất của bác sĩ vào phục vụ họ. Nó bị kiệt quệ thế nào đó hay bị khối tải nặng đè lên từ trước và tiếp tục bị chất tải, do đó không còn sinh sôi được và thực tế cũng phải nói ra được điều đó. Ngược lại nó phải lo sao cho khả năng sinh sản của đàn bà không bị giới hạn do tình trạng tài chính tồi tệ của một chế độ nhà nước mà tạo cho cha mẹ phải dùng hạnh phúc của các con để làm lý do trốn tránh. Nó cùng sự bàng quan lười biếng đáng lên án mà ngày nay người ta dùng để xử lý với những điều kiện xã hội của một gia đình đông con, phải thu dọn và phải đứng vào vị trí làm ô che cao nhất có lợi cho quần chúng. Sự lo lẳng của nhà nước dồn cho đứa con nhiều hơn là cho người lớn.
Ai không đáng coi trọng vì yếu thể xác và cả tinh thần thì không được phép đưa sự đau yếu đó vào cơ thể con anh ta mãi. Nhà nước nhân dân phải tiến hành một công việc giáo dục lớn lao nhất ở đây. Việc này xuất hiện như là một hành động vĩ đại hơn là những cuộc chiến vinh quang nhất trong thời đại tư sản chúng ta ngày nay. Nó phải giáo dục cho từng người rằng không phải là nỗi nhục nhã mà chỉ là điều bất hạnh đáng tiếc nhất nếu ốm đau yếu ớt, nhưng là một tội ác và đồng thời là nỗi nhục nhã nếu đem nỗi bất hạnh đó do sự ích kỷ của mình mà chất lên một con người trong trắng và làm mất phẩm giá mình đi; Đối diện với nó là tầng lớp quý tộc có trí lực cao nhất và tính nhân bản đáng thán phục nhất, khi người ốm vô tội bỏ đi đứa con ruột thịt của mình, đem tình yêu và sự dịu dàng tặng cho một đứa bé nghèo xa lạ khác của dân tộc anh ta mà với sức khoẻ của nó hứa hẹn trở thành một thành viên tráng kiện trong một cộng đồng sung sức. Và nhà nước phải bổ sung chỉ về mặt giáo dục tinh thần vào hoạt động thực tế của mình trong công việc giáo dục đó. Nó phải hành động mà không cần quan tâm tới việc có hay không có sự thông cảm, đồng tình hay không đồng tình theo ý nghĩa này.

Đồng Reichsmark gia tăng giá trị một cách đáng kể trong thời Đức quốc xã.
Một sự cản trở chỉ trong sáu trăm năm khả năng sinh sản và điều kiện sinh sản của những người bị thoái hoá cơ thể và bệnh hoạn về tinh thần sẽ không chỉ giải phóng nhân loại khỏi sự bất hạnh vô biên mà còn đóng góp vào làm lành mạnh con người mà ngày nay ta thấy hầu như khó tưởng tượng nổi. Nếu như vậy mà sự khuyến khích theo kế hoạch và có ý thức tính phồn thực của những người khoẻ mạnh nhất của dân tộc biến thành hiện thực được, thì kết quả sẽ có một dân tộc mà trước hết và ít nhất là những mầm mống suy thoái cơ thể và suy thoái cả tinh thần bị loại bỏ.
Vì nếu một dân tộc và một nhà nước đã đi vào con đường này một lần, thì sau đó sẽ luôn chú ý tới việc tăng cường cái lõi giá trị nhất của tộc người và tăng cả khả năng phồn thực của nó nữa, để có thể làm cho cả dân tộc đó được hưởng phần nuôi dưỡng cao cấp có lợi cho nó phần nào.
Đường lối ở đây trước hết là một nhà nước không để những vùng đất mới chiếm cho dân giữ được chờ đợi phép màu bất kỳ mà sắp xếp chúng dưới những tiêu chuẩn đặc biệt. Các ủy ban dân tộc tự thành lập phải cấp giấy chứng nhận tại từng khu vực; việc này lại gắn với sự thuần chủng nhất định cần được xác định. Như vậy dần dần các vùng thuộc địa biên giới được thành lập mà người dân ở đó là người có tính thuần chủng cao nhất và tính chăm chỉ cao nhất của dòng tộc. Đó là những kho tàng quý giá của cả dân tộc; sự phát triển của chúng phải được từng thành viên đáp ứng với niềm tự hào và sự phấn khởi tin tưởng, và trong tính cách đó có mầm mống để phát triển lớn lên trong tương lai của dân tộc đó, phải, của cả nhân loại.
Thế giới quan nhân dân trong nhà nước nhân dân phải đạt được việc dẫn tới kỷ nguyên đáng quý hơn mà trong đó con người không còn chú ý tới việc nuôi chó, ngựa và mèo cao cấp hơn mà tự nâng cấp mình lên, thời điểm mà người này thì từ bỏ một cách im lặng công nhận, còn người kia thì mừng rỡ hy sinh và cho.
Điều có thể diễn ra là người ta không được từ chối trong một thế giới mà hàng trăm ngàn và hàng trăm ngàn người tự nguyện sống độc thân chẳng vì trách nhiệm gì hay gắn bó gì mà do các điều răn của nhà thờ.
Nếu không thể từ bỏ như thế, khi thay vào đó là sự cảnh báo nên dừng lại tội lỗi di truyền dài lâu do sự đầu độc dòng máu tác động và đưa lại bản chất con người cho Chúa toàn năng, như Người đã tạo nên họ.
Tất nhiên là cái đám đông đau khổ của các ông chủ hôm nay chẳng bao giờ hiểu nổi. Họ sẽ cười vì vậy và nhún vai để rên lên lời nguỵ biện: “Cái đó cũng hay đấy nhưng không làm được!”. Với các vị thì không thể làm gì được nữa, thế giới của các vị không phù hợp với nó! Các vị chi biết mỗi một nỗi lo: đó là cuộc sống cá nhân của các vị, và một đức Chúa: tiền của các vị mà thôi!
Nói riêng, chúng tôi cũng không nhờ tới các vị mà nhờ tới đội quân lớn của những người quá nghèo, cuộc sống riêng của họ có thể là niềm hạnh phúc cao nhất của thế giới, nhờ tới những người mà nhìn thấy các quan nhiếp chính của họ không ở trong vàng mà lại tin vào các Chúa trời khác. Trước hết chúng tôi nhờ vào đội ngũ hùng mạnh của lớp thanh niên Đức. Họ lớn lên trong một thời điểm ranh giới và có sự thay đổi lớn. Cái do sự lười biếng và bàng quan của cha ông họ còn nợ lại thì một là nên làm ông chủ xây dựng một nhà nước nhân dân mới hoặc là người làm chứng cuối cùng của một sự đổ vỡ hoàn toàn, trải nghiệm sự kết thúc của thế giới tư sản.
Vì nếu một thế hệ chịu đựng những lỗi lầm mà họ nhận biết hoặc có khi thú nhận, để sau đó, dù như ngày hôm nay xảy ra đối với giới tư sản của chúng tôi, tự thấy đủ với lời giải thích rẻ tiền, rằng chẳng thể thay đổi gì cả, sau đó cái xã hội ấy rơi vào suy thoái. Nét đặc trưng của giới tư sản chúng tôi là họ chẳng thích phủ nhận sự đổ vỡ nữa. Họ phải thú nhận là có nhiều cái thối nát tồi tệ nhưng họ chẳng tìm ra quyết định chống lại sự khó chịu, tập trung sức lực của một dân tộc sáu mươi – bảy mươi triệu người với năng lượng cố hết sức lấy ra và để chống lại mối nguy hiểm.
Ngược lại: nếu ở đâu đó xảy ra việc gì thì sau đó chi có những lời xuyên tạc ngu ngốc về việc đó bị lôi ra và người ta ít nhất cũng tìm cách chứng minh từ xa bằng lý thuyết về sự bất khả thi của phương pháp và giải thích rằng thành công là việc khó có thể nghĩ tới. Chẳng có lý do nào đủ đơn giản để không dùng chống đỡ phục vụ cho cái nhỏ bé riêng tư và quan điểm tinh thần của họ. Ví dụ nếu cả một cái lục địa đều đấu tranh chống lại sự đầu độc bằng rượu cồn để giải phóng một dân tộc ra khỏi tệ nạn kinh khủng đó thì giới tư sản châu Âu của chúng tôi chẳng có gì ngoài cái giương mặt vô cảm và những cái lác đầu, cảm thấy nực cười ở thế trên cao – ở cái xã hội nực cười nhất này đặc biệt hay gặp ngoại lệ. Nếu mọi việc đều không có tác dụng gì và anh chàng lêu lổng bất khả xâm phạm còn bị đánh lại ở đâu đó trên thế giới, và với thắng lợi nữa, thì ít nhất người này bị nghi ngờ và hạ thấp xuống, người ta sẽ chẳng sợ gì mà không đem những quan điểm đạo đức tư sản chống lại cuộc đấu tranh tìm cách thu dọn những gì vô đạo đức lớn nhất.
Không, về việc này chúng ta không nên để bị lừa: Tầng lớp trung lưu của chúng tôi đã trở nên vô giá trị đối với từng nhiệm vụ của nhân loại, đơn giản vì nó không có chất lượng, quá tồi; và quá xấu, vi sự xấu xa – tôi cho là do ý muốn ít hơn là do sự lười biếng khó tin toát ra tất cả từ họ. Vì vậy những câu lạc bộ chính trị dưới khái niệm tổng hợp là “các đảng phái tư sản” hoạt động khắp nơi, đã từ lâu chẳng là gì ngoài việc là cộng đồng các nhóm ngành nghề và hộ tịch cùng có chung mối quan tâm. Nhiệm vụ tốt nhất của họ chỉ là đại diện cho những quan tâm ích kỷ có thể có nhất mà thôi. Một phường hội tư sản được chính trị hóa như thế được sử dụng để chiến đấu thì có sẵn rồi; đặc biệt là phía đối địch không có các túi hàng hóa cẩn trọng mà chỉ gồm những người vô sản bị thúc giục hết mức và là người cuối cùng quyết định được.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét