Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (83)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 11.2: TẠI SAO PHẢI TÌM KIẾM NGƯỜI ĐẶC BIỆT CHO CÔNG TÁC TUYÊN TRUYỀN?
 Tại sao phải bận lòng tìm kiếm một người đặc biệt cho công tác tuyên truyền khi mà thủ quỹ, thư ký, thư ký thành viên, vân vân… đã quyết định vấn đề đó, với một người có đầu óc bình thường thì việc đó cũng khó hiểu như trong một xí nghiệp công nghiệp lớn, giám đốc hoặc kỹ sư của những bộ phận khác, những chỉ nhánh khác lại quyết định vấn đề chẳng liên quan gì đến công việc của họ.
Tôi không đồng tình với sự điên rồ này, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn từ chối tham gia họp hội đồng. Tôi chú tâm vào công tác tuyên truyền và không để cho bất kỳ ai nhúng mũi vào hoạt động của mình. Ngược lại, tôi không can dự vào công việc của người khác.

Ảnh minh họa.
Khi quy chế mới được chấp thuận và tôi trở thành chủ tịch tối cao, tôi đã có đủ thẩm quyền cần thiết để chấp dứt sự vô nghĩa này ngay lập tức. Ngay trong cuộc họp hội đồng, nguyên tắc quyền hạn chuyên chế đã được giới thiệu.
Chủ tịch chịu trách nhiệm dẫn dắt toàn bộ phong trào. Anh ta phân chia công việc cho từng thành viên thuộc cấp trong hội đồng và cho từng cá nhân. Và từng người này sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn nhiệm vụ đã được giao. Anh ta chỉ duy nhất phục tùng chủ tịch, người giám sát mọi sự hợp tác, lựa chọn nhân sự và chỉ đạo mọi hoạt động chung.
Nguyên tắc quyền hạn chuyên chế dần dần được áp dụng vào phong trào, ít nhất khi vấn đề lãnh đạo còn được quan tâm. Trong những nhóm nhỏ cấp địa phương, thậm chí ở cấp thành phố và tỉnh lỵ, công việc này sẽ tốn một khoảng thời gian trước khi nguyên tắc này được áp dụng hoàn toàn, vì những kẻ hèn nhát và do dự sẽ chống lại nó; họ không thích chịu trách nhiệm hoàn toàn cho một vấn đề; họ luôn cảm thấy tự do hơn và tốt hơn khi tất cả mọi quyết định đều được núp bóng dưới danh nghĩa số đông, cái gọi là hội đồng. Nhưng tôi cật lực phản đối thái độ này, do đó, để đạt được sứ mạng và khả năng lãnh đạo, chúng ta không bao giờ được nhượng bộ sự thiếu trách nhiệm này cho dù phải mất rất nhiều thời gian.
Mục lục
 [ẩn]
Trong mọi trường hợp, một phong trào chống lại sự điên rồ của thể chế nghị viện phái thoát khỏi nó. Chỉ như vậy, phong trào mới đủ sức mạnh cho cuộc đấu tranh.
Một phong trào luôn coi trọng nguyên tắc chuyên chế, chỉ một lãnh đạo chịu toàn bộ trách nhiệm dẫn dắt mọi hoạt động chính thức của phong trào, chắc chắn sẽ vượt qua chính phủ hiện tại và thành công rực rỡ một ngày nào đó. Đó là điều xác thực.
Điều này dẫn đến việc phải cải tổ nội các phong trào. Và, dĩ nhiên dẫn đến sự tách bạch rõ ràng giữa bộ phận kinh doanh và bộ phận chỉ đạo chính trị chung. Theo nguyên tắc, tự chịu trách nhiệm được mở rộng cho tất cả các chỉ nhánh hành chính của Đảng và mang đến sự cải tiến lành mạnh cho họ, bằng cách giải phóng họ khỏi sự ảnh hưởng của chính trị để tập trung hoàn toàn vào công việc kinh tế.
Vào mùa thu năm 1919, tôi gia nhập vào một nhóm nhỏ những người thành lập Đảng, chúng tôi không có văn phòng, không thư ký, và thậm chí không có biểu mẫu hay con dấu; và không có bất kỳ tài liệu in ấn nào.
Phòng hội đồng được tổ chức đầu tiên trong một quán rượu ở Herrengasse, sau đó là trong tiệm cà phê ở Gasteig. Một kiểu sự vụ chính phủ bất cập. Nên ngay lập tức tôi hành động, tôi đến thăm một vài nhà hàng và quán rượu ở Munich để tìm thuê một căn phòng cho Đảng. Ở Sterneckerbräu trong Tal, có một căn phòng nhỏ từng được dùng làm quán rượu cho cố vấn hoàng gia Bavaria. Nó tối tăm và ảm đảm, hoàn toàn phù hợp với công dụng ban đầu nhưng lại không thích hợp lắm với mục đích mới của nó. Cửa sổ căn phòng mở ra một con hẻm nhỏ tới mức thậm chí trong ngày hè nắng rực rỡ nhất, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối. Đó chính là văn phòng đầu tiên của chúng tôi. Nhưng vì giá thuê hàng tháng là năm mươi mark (thời đó là khoảng tiền khổng lồ đối với chúng tôi), chúng tôi không thể đòi hỏi gì hơn, thậm chí không có quyền than vãn khi ván ốp tường, vốn dành cho cố vấn hoàng gia, nhanh chóng bị gỡ ra khỏi phòng trước khi chúng tôi dọn vào, bây giờ căn phòng trông giống như một hầm mộ hơn là một văn phòng.
Vẫn còn một công việc quan trọng trước mắt. Dần dần chúng tôi có đèn điện và rồi một cái điện thoại; một chiếc bàn và một vài chiếc ghế mượn, cuối cùng một kệ sách, một tủ. Hai cái bàn có ngăn kéo của chủ nhà dùng để lưu trữ giấy tờ, tranh cổ động…
Theo thời gian, việc điều hành đường lối của phong trào đơn thuần dựa trên cuộc họp hội đồng mỗi lần một tuần là không khả thi. Chỉ khi phong trào trả lương chính thức mới đảm bảo được việc tổ chức kinh doanh ngày qua ngày.
Vào thời điểm đó, điều này hết sức khó khăn. Phong trào có rất ít thành viên nên thật khó để tìm ra trong số đó một người thích hợp chấp nhận hy sinh những nhu cầu cá nhân của anh ta để cống hiến toàn bộ thời gian và sức lực cho nhu cầu cao cả của phong trào.
Chúng tôi đã tìm ra được quản lý kinh doanh đầu tiên cho Đảng, đó chính là Schüssler, một người lính và là người đồng đội cũ của tôi. Ban đầu, anh ta chỉ đến văn phòng từ 6 giờ đến 8 giờ mỗi ngày, sau đó từ 5 giờ đến 8 giờ, rồi mỗi buổi trưa, ít lâu sau, anh ta làm việc toàn thời gian và phục vụ từ sáng sớm đến tối mịt. Anh ta là người siêng năng, liêm khiết, hoàn toàn chân thành, người đã chấp nhận mọi khổ cực, đặc biệt trung thành và cống hiến cho phong trào. Schüssler mang theo máy đánh chữ Adler của riêng mình. Đó là máy móc đầu tiên phục vụ cho phong trào. Sau này, Đảng đã mua trả góp cái máy đó. Chúng tôi cần một tủ bảo hiểm nhỏ để bảo vệ những giấy tờ và đơn đăng ký thành viên khỏi bị đánh cắp, chứ không phải để cất giữ quỹ vì hiện tại vẫn chưa có. Ngược lại, tài chính của chúng tôi hạn hẹp đến nỗi tôi thường xuyên đóng góp tiền túi ít ỏi của mình vào đó.
Sau một năm rưỡi, văn phòng kinh doanh quá nhỏ, và chúng tôi đã dọn đến một chỗ mới ở Cornelius Strasse. Đó cũng là một quán rượu, nhưng thay vì chỉ thuê một phòng nhỏ, bây giờ chúng tôi có ba phòng nhỏ và một phòng to với cửa sổ lớn. Với chúng tôi, lúc đó là điều tuyệt vời.
Chúng tôi ở đây mãi đến tháng mười một năm 1923.
Tháng mười hai năm 1920, chúng tôi giành được tờ Völkischr Beobachter. Tờ báo này, như tên gọi của nó, chuyên đấu tranh vì quyền lợi của nhân dân, bây giờ đã được chuyển thành một bộ phận của Đảng công nhân Đức quốc xã Xã hội chủ nghĩa. Ban đầu, nó phát hành hai lần một tuần, đầu năm 1923 trở thành một tờ nhật báo, và cuối tháng tám năm đó, nó được xuất bản với khổ lớn và rất nổi tiếng thời bấy giờ.
Là một người mới vào nghề trong lĩnh vực báo chí, lúc đó, tôi đã phải trả giá cho khá nhiều bài học.
Trái hẳn với lượng báo chí khổng lồ của bọn Do Thái, thời đó chỉ có duy nhất một tờ báo đấu tranh vì sự nghiệp của quần chúng. Điều này, theo kinh nghiệm của tôi, phần lớn là do sự kém cỏi trong quản lý kinh doanh của một ấn phẩm được gọi là tờ báo của nhân dân. Họ đã chỉ đạo dựa trên lòng trung kiên nhiều hơn kết quả. Một quan điểm hoàn toàn sai lầm, vì lòng trung kiên không bộc lộ ra bên ngoài mà được thể hiện hiểu quả nhất thông qua thành công. Bất cứ ai tạo dựng giá trị cho nhân dân luôn thể hiện lòng trung kiên xuất sắc của anh ta, trong khi những kẻ khác chỉ phô diễn lòng trung thành đạo đức giả, nhưng hành động thực tế lại không giúp ích gì cho quần chúng, đó là kẻ thù cho tất cả mọi lòng trung kiên. Thái độ này sẽ hủy hoại cộng đồng.
Tờ Völkisch Beobachter, như đúng tên gọi của nó, là tờ báo của nhân dân, có tất cả những điểm mạnh cũng như yếu kém và sai sót cố hữu của một cơ quan quần chúng. Mặc dù nội dung tờ báo chân thực, nhưng vẫn chưa được quản lý theo quan điểm kinh doanh. Người ta cho rằng những tờ báo của quần chúng phải được trợ cấp từ sự đóng góp của nhân dân, thay vì nghĩ họ phải tự tìm cách cạnh tranh với những tờ báo khác, và việc nhận quyên góp của những người yêu nước để che đậy yếu kém, sai lầm của công việc là không đoan chính.
Trong mọi trường hợp, tôi luôn cố gắng hạn chế tư tưởng này, vì tôi sớm nhận ra mối đe dọa của nó, và may mắn đã ủng hộ tôi khi tôi được làm quen với một người, không chỉ là quản lý kinh doanh của tờ báo mà còn của Đảng, đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp. Năm 1914, tại mặt trận, tôi đã gặp Max Amann, thượng cấp của tôi và quản lý kinh doanh đương thời của Đảng. Trong suốt bốn năm chiến tranh, tôi đã liên tục có cơ hội quan sát năng lực phi thường, tính chăm chỉ và sự tận tâm tỉ mỉ của người cộng sự tương lai.

Hitler và Max Amann.
Giữa mùa hè năm 1921, khi phong trào rơi vào khủng hoảng, tôi không thể bằng lòng với số lượng nhân viên đã mang tới nhiều kinh nghiệm cay đắng, tôi tìm đến người đồng đội cũ cùng trung đoàn, mà tôi tình cờ gặp lại, thỉnh cầu anh ta trở thành quản lý kinh doanh của phong trào. Sau một thời gian do dự, Amann, lúc đó đang nắm giữ một vị trí nhiều triển vọng, đã đồng ý, nhưng với điều kiện anh ta sẽ không bao giờ làm bù nhìn cho bất cứ cộng đồng yếu kém nào. Anh ta chỉ chịu trách nhiệm với một ông chủ duy nhất.
Nhờ vào phẩm chất vô giá của nhà quản ]ý kinh doanh đầu tiên của phong trào, người được đào tạo bài bản về kinh doanh, nề nếp, trật tự đã được thiết lập trong nhiều bộ phận kinh doanh của Đảng. Kể từ đó, họ luôn gương mẫu bằng hoặc hơn các bộ phận khác trong phong trào, tuy nhiên, trong cuộc sống, năng lực xuất sắc luôn bị đố kỵ và ghét bỏ. Trong trường hợp này, điều đó sẽ xảy ra và chúng ta nên kiên nhẫn chịu đựng nó.
Trước năm 1922, nhìn chung, những chỉ thị cứng rắn đều được áp dụng cho công việc kinh doanh cũng như cho sự phát triển tổ chức của phong trào. Đã có một hệ thống trung tâm sắp xếp theo danh mục tên những người thành viên trong phong trào. Lúc này, phong trào đã có sự hỗ trợ tài chính vững chắc. Những chi phí thông thường kê khai trong hóa đơn thông thường, và những hóa đơn đặc biệt chỉ dùng cho những chi phí đặc biệt. Mặc dù có khó khăn, phong trào gần như đã thoát khỏi nợ nần, chỉ trừ một vài khoản vay nhỏ, thậm chí thành công trong việc tăng trưởng đều đặn ngân quỹ. Chúng tôi hoạt động như một doanh nghiệp tư nhân, những người được tuyển dụng phải thể hiện hiệu quả công việc và không thể núp bóng dưới danh nghĩa “trung kiên”. Lòng trung kiên của mọi công nhân Quốc xã Xã hội chủ nghĩa được thể hiện bởi sự sẵn sàng làm việc, tính chăm chỉ và khả năng hoàn thành nhiệm vụ được cộng đồng giao phó. Bất cứ ai không làm tròn bổn phận không nên khoác lác về lòng trung kiên mà chính anh ta đã chống lại nó.
Bằng nỗ lực hết mình, nhà quản lý kinh doanh mới, đã chống lại mọi tác động từ bên ngoài để duy trì quan điểm rằng trong Đảng sẽ không có chức vụ ngồi mát ăn bát vàng cho những thành viên hay người ủng hộ không năng nổ làm việc. Một phong trào quyết liệt chống đối việc tham nhũng trong các đảng phái chính trị hiện tại phải tránh xa các thói hư tật xấu đó. Trong một vài trường hợp, một số người được tuyển dụng vào bộ phận hành chính của tờ báo đã từng là đảng viên của Đảng nhân dân Bavaria, chính bởi phẩm chất xuất sắc của họ cho công việc. Việc đánh giá chân thực và ngay thẳng về năng lực cá nhân đã giúp phong trào nhanh chóng chiếm được cảm tình của đông đảo nhân viên hơn bao giờ hết. Sau này, họ trở thành những công nhân Quốc xã Xã hội chủ nghĩa mẫu mực, không chỉ trong lời nói, mà họ còn chứng minh bằng công việc liên tục, đều đặn, ngay thẳng mà họ phục vụ cho phong trào mới. Dĩ nhiên một thành viên xuất sắc sẽ được ưu ái hơn một người cùng năng lực nhưng không thuộc về phong trào. Nhưng cũng không ai đạt được chức vụ đơn thuần nhờ vào tư cách thành viên. Dù vấp phải phản đối, nhưng việc áp dụng cứng rắn các nguyên tắc của nhà quản lý kinh doanh mới đã trở thành lợi ích lớn nhất cho phong trào. Nhờ vậy, trong giai đoạn lạm phát khó khăn, khi hàng ngàn các doanh nghiệp phá sản, hàng ngàn tờ báo đóng cửa, bộ phận kinh doanh của chúng tôi không chỉ sống sót, và hoàn thành nhiệm vụ, mà còn giúp cho tờ Völkisch Beobachter phát hành nhiều hơn. Nó đã được xếp vào hàng những tờ báo vĩ đại.

Tờ báo Völkisch Beobachter.
Ngoài ra, trong năm 1921, với cương vị là chủ tịch Đảng, tôi đang dần thành công trong việc giảm bớt sự chỉ trích và can thiệp vào những công việc điều hành của Đảng từ một số thành viên hội đồng. Điều này quan trọng bởi vì chúng tôi không thể có được một người giỏi giang đảm nhận công việc nếu những gã bất tài vẫn lảm nhảm và quấy rầy, tỏ vẻ chúng am hiểu mọi thứ, trong khi thực chất chỉ gây ra rắc rối. Rồi thì, chắc chắn những gã biết tuốt này sẽ im hơi lặng tiếng, tìm một nơi khác để chúng có thể thỏa sức chỉ trỏ. Một người mắc chứng nghiện khám phá bí mật đằng sau mọi thứ, luôn không ngừng tạo ra những kế hoạch, ý tưởng, dự án, phương pháp tuyệt vời. Những ý tưởng xuất sắc của họ luôn là nền tảng cho cộng đồng hoặc bộ phận kiểm soát để buộc mọi người chú tâm vào công việc. Rất nhiều thành viên hội đồng không hiếu được khi một người nghiệp dư can thiệp vào công việc của người chuyên nghiệp sẽ gây ra phiền phức và đi ngược lại với tinh thần của công nhân Quốc xã Xã hội chủ nghĩa. Trong những năm đó, tôi luôn xem trách nhiệm của mình là lựa chọn những công nhân thực sự, giao nhiệm vụ cho họ, và chống lại mọi sự quấy nhiêu, để họ tự do làm việc.
Cách tốt nhất để những ủy viên vô hại, những người không làm việc mà chỉ chuyên dựng nên những quyết định phi thực tế, là giao cho họ một công việc thực tế nào đó. Thật buồn cười khi chứng khiến những thành viên này im thin thít và lặng mất tăm. Điều này làm tôi nghĩ đến một cơ quan lớn tương tự, quốc hội Đức. Bọn họ sẽ chuồn đi rất nhanh nếu thay vì để cho họ nói, chúng ta giao công việc cho họ; đặc biệt là những nhiệm vụ mà mỗi cá nhân phải tự chịu trách nhiệm cho công việc của mình.
Tôi luôn đặt ra yêu cầu, trong phong trào cũng như trong đời sống riêng tư, chúng ta phải không ngừng tìm kiếm người xuất sắc nhất để đảm nhận vài trò viên chức, nhà quản lý hay giám đốc của các bộ phận khác nhau trong phong trào. Và người này sẽ nhận được quyền hành tuyệt đối và hoàn toàn tự do trong điều hành cấp dưới và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước cấp trên. Không ai được phép ra lệnh cho cấp dưới của anh ta. Trong thời gian hai năm, tôi áp dụng quan điểm của mình vào thực tiễn ngày càng nhiều; nên đến hôm nay, ít nhất là ban lãnh đạo tối cao đã quan tâm, thừa nhận vấn đề này.
Thành công rực rỡ của thái độ này đã hiện rõ vào ngày 9 tháng mười một năm 1923, cách đó bốn năm, khi tôi gia nhập phong trào, thậm chí một con dấu cao su cũng không có. Vào ngày 9 tháng mười một, Đảng bị giải tán và tài sản bị tịch thu. Tổng số tiền bao gồm tài sản và tờ báo có trị giá hơn một trăm bảy mươi ngàn đồng vàng.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét