Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (13)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 1: Toan tính
CHƯƠNG 2.5: NHỮNG SUY NGHĨ VỀ THẾ LỰC XẤU CỦA HITLER
Chừng nào vẫn còn những ông chủ với vốn hiểu biết xã hội ít ỏi hay thiếu ý thức về tính công bằng và sự đúng mực, chừng đó những người làm công, những người góp phần cấu thành nên dân tộc của chúng ta, không chỉ có quyền mà còn có nghĩa vụ phải bảo vệ lợi ích của đông đảo quần chúng chống lại sự tham lam và vô lý của các cá nhân; bởi lẽ đối với lợi ích của một dân tộc, sự bảo vệ lòng trung thành và niềm tin vào một tổ chức xã hội cũng quan trọng như bảo vệ sức khỏe của mọi người.

Hitler mô tả hành vi thủ tiêu mọi căn nguyên của một quá trình phát triển như vậy là phục vụ lợi ích dân tộc và không khi nào lại mang nghĩa ngược lại.
Cả hai điều đó đều bị đe dọa nghiêm trọng bởi những tên chủ đáng khinh, những kẻ không hề thấy rằng xét cho cùng chúng cũng là thành viên của cộng đồng dân tộc. Chính những hậu quả thảm khốc do sự tàn nhẫn và tham lam của chúng đã nuôi dưỡng những thế lực xấu xa vô độ trong tương lai.
Hành vi thủ tiêu mọi căn nguyên của một quá trình phát triển như vậy là phục vụ lợi ích dân tộc và không khi nào lại mang nghĩa ngược lại.
Mục lục
 [ẩn]
Không ai có thể nói rằng mọi cá nhân đều tự nguyện chuốc lấy hậu quả từ một sự bất công thực sự hay được cho là như vậy; nói cách khác là tự nguyện bỏ việc. Chắc chắn là không. Đây là một trò đánh bóng tưởng tượng và phải được coi là sự cố ý làm chệch hướng mối quan tâm của của mọi người. Việc loại bỏ những điều kiện không tốt, phi xã hội có thể sẽ phục vụ lợi ích quốc gia hoặc cũng có thể không phải như vậy. Nếu có, cuộc đấu tranh chống lại hành động ấy phải được tiến hành với những vũ khí có thể đảm bảo hy vọng về sự thành công. Tuy vậy, các cá nhân người lao động không bao giờ ở vào vị trí tự bảo vệ mình chống lại thế lực của các nhà tư bản công nghiệp lớn, bởi lẽ trong những vấn đề như vậy, kẻ chiến thắng không thể là bên công bằng hơn (nếu điều này được chấp nhận, cả cuộc chiến sẽ không còn thiếu động cơ nữa) – chắc chắn là không, vấn đề ở đây là kẻ thắng lại là kẻ có quyền lực cao hơn. Mặt khác ý nghĩa của sự công bằng chỉ riêng nó đã đưa cuộc chiến tới một kết cục hợp lý, hay nói một cách chính xác hơn, cuộc chiến chẳng bao giờ có xảy ra.
Không phải vậy, nếu sự đối xử không phù hợp hoặc phi xã hội dành cho con người nhất thiết đòi hỏi phải phản kháng thì cuộc chiến này, chừng nào các cơ quan thẩm quyền tư pháp chưa được hình thành nhằm loại những thứ xấu xa này, chỉ có thể được giải quyết bởi bên nắm quyền cao hơn. Và điều đó hiển nhiên cho thấy quyền lực của giới chủ tập trung ở một cá nhân riêng lẻ chỉ có thể bị đánh bởi sự liên kết của những người làm công cùng nhau chống lại nó, nếu họ không vội từ chối khả năng chiến thắng.
Do vậy, tổ chức nghiệp đoàn có thể củng cố những ý tưởng xã hội ẩn chứa trong các tác động thực tế của nó tới cuộc sống thường ngày, và bằng cách đó tiến tới loại bỏ các nhân tố gây khó chịu luôn làm nảy sinh sự bất mãn và không hài lòng.
Nếu sự việc không như vậy, sẽ là sai lầm vô cùng lớn với những người có thể bày ra các chướng ngại vật ngăn cản đường đi của mọi quy định luật pháp do các thế lực xấu trong xã hội đặt ra hoặc có thể dùng ảnh hưởng chính trị gây khó khăn cho các thế lực ấy.
Ở mức độ tương tự, bởi các nhà tư sản không hiểu, hoặc cố tình không muốn hiểu, vai trò quan trọng của các tổ chức nghiệp đoạn,và chống lại nó, phe Dân chủ Xã hội đã chiếm lấy các phong trào đấu tranh. Vì thế, với tính chất nhìn xa trông rộng, chúng đã tạo ra một nền tảng vững chắc nâng đỡ cho mình trong những thời điểm gay go, khi mà mọi lực lượng ủng hộ khác đã thất bại. Theo cách đó, những mục tiêu bên trong ngày càng bị áp đảo, nhường chỗ cho những mục tiêu mới.
Phe Dân chủ Xã hội không bao giờ giới hạn cái phong trào mà chúng đã chiếm giữ ấy trong khuôn khổ những nhiệm vụ ban đầu của nó.
Chắc chắn là không, điều đó không hề nằm trong ý định của chúng.

Tấm ảnh cho là Hitler được mời dự đi thăm Rudolf Hess (thứ hai từ bên phải) khi ông đang ở trong nhà tù Landsberg.
Sau một vài thập kỷ, thứ vũ khí để bảo vệ các quyền lợi xã hội của con người, dưới bàn tay đầy kinh nghiệm của chúng, đã trở thành công cụ để tiêu diệt nền kinh tế đất nước. Và chúng không hề để cho lợi ích của người lao động cản bước mình, hoàn toàn không. Bởi lẽ trong chính trị, cũng như các lĩnh vực khác, việc gây áp lực kinh tế luôn luôn cho phép hành động đe dọa tống tiền, miễn là ở mặt này vẫn còn sự thiếu nguyên tắc đạo đức ở mức độ cần thiết và ở mặt kia là sự chịu đựng ngoan ngoãn không kháng cự ở mức vừa đủ.
Trong trường hợp này, có những điều đúng ở cả hai mặt.
Ở bước ngoặt của thế kỷ, hoạt động của nghiệp đoàn không còn giữ những chức năng ban đầu của mình nữa. Sau nhiều năm, nó ngày càng tiến vào lãnh địa chính trị của Đảng Dân chủ Xã hội và cuối cùng không còn tác dụng gì ngoài vai trò của một thứ vũ khí công phá trong cuộc đấu tranh giai cấp. Mục đích của nó là làm sụp đổ toàn bộ nền kinh tế rất khó khăn mới xây dựng được bằng những cú đánh liên tục, và như thế, sau khi những nền tảng kinh tế được loại bỏ, sẽ càng dễ dàng hơn để chuẩn bị dành cho đất nước một số phận tương tự. Sự quan tâm dành cho việc bảo vệ các quyền lợi thật sự của giai cấp lao động ngày càng ít đi, và cuối cùng những động cơ lợi ích chính trị đã biến việc xoa dịu những nổi thống khổ về xã hội và văn hóa của người dân trở thành một việc hoàn toàn không được mong muốn, bởi lẽ, xét ở góc độ khác, một dân chúng đã thỏa mãn những mong ước của mình, sẽ chẳng thể lợi dụng và biến họ thành đội quân xung kích dễ bảo được nữa.
Các thủ lĩnh của cuộc chiến giai cấp nhìn vào sự phát triển ấy với một linh tính xấu và nỗi lo sợ rằng cuối cùng, chúng sẽ loại bỏ mọi sự cải thiện lợi ích xã hội thực sự ra khỏi tay mình, và thậm chí còn tấn công những điều đó với ý chí quyết tâm lớn nhất.
Và không khi nào chúng cảm thấy bối rối khi phải giải thích cho hàng loạt những hành động dường như không thể lý giải được.
Với việc siết chặt các yêu cầu ngày càng mạnh mẽ hơn, chúng đã khiến những hành động của mình trở nên tầm thường và vô giá trị đến mức lúc nào chúng cũng có thể nói với quần chúng rằng thực ra chúng chẳng đối phó với cái gì cả mà chỉ nhăm nhe cái dã tâm làm suy yếu, thực tế là nếu có thể chúng còn muốn làm tê liệt hoàn toàn, thứ quyền lực mà chúng thấy chướng tai gai mắt của tầng lớp lao động theo một cách thức rẻ tiền nhất, bằng sự thỏa mãn đến là lố bịch đối với những quyền lợi căn bản nhất. Cứ nhìn vào khả năng suy nghĩ yếu ớt của quần chúng, chúng ta cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi những biện pháp này lại thành công.
Phe giai cấp tư sản hết sức phẫn nộ trước sự giả dối rõ rành rành trong các chiến thuật của phe Dân chủ Tư sản, nhưng lại không hề rút ra được bài học nào, dù là nhỏ nhất, cho chính hành động của mình. Sự lo sợ của phe Dân chủ Xã hội rằng tầng lớp lao động sẽ thực sự nổi dậy, thoát khỏi vực thẳm của những nỗi thống khổ về văn hóa và xã hội, đã thúc đẩy những nổ lực lớn nhất theo cái chiều hướng ấy, để rồi sẽ dần giành lấy vũ khí từ tay những người ủng hộ cuộc đấu tranh giai cấp.
Tuy nhiên, chúng đã không thực hiện được điều đó.
Thay vì tấn công và chiếm lấy vị trí của kẻ thù, giai cấp tư sản lại tỏ ra thích thú với việc bị dồn tới chân tường và cuối cùng lại trông cậy vào những thứ thay thế tạm thời không hề thỏa đáng, thậm chí còn vô ích bởi chúng đến quá muộn, và không những thế, còn dễ bị khước từ bởi sự tầm thường quá đỗi. Vì vậy, thực tế là mọi việc vẫn y nguyên như trước đây, chỉ riêng sự bất mãn là lớn hơn.

Hitler sử dụng thời gian mình đang còn ở trong tù Landsberg để viết lên cuốn sách "Mein Kampf".
Như thể một đám mây bão nguy hiểm, các “tổ chức nghiệp đoàn tự do” bay lơ lửng trên vùng trời chính trị và sự sinh tồn của các cá nhân.
Đó là một trong những công cụ khủng bố đáng sợ nhất đe dọa an ninh và độc lập của nền kinh tế đất nước, đe dọa sự vững mạnh của một quốc gia, và quyền tự do con người.
Và hầu hết những thứ này đã khiến cho khái niệm dân chủ trở thành một cụm từ bẩn thỉu và lố bịch, và còn nói tới hình anh em bằng những từ chứa đựng đầy khinh miệt: “Và nếu các bạn, những người đồng chí của chúng tôi, không làm như thế, chúng tôi sẽ đấm vỡ đầu các bạn ngay – dễ như đếm một, hai, ba vậy!”.
Đó cũng là cách tôi quen với người bạn nhân đạo này. Sau nhiều năm, cách nhìn của tôi đã mở rộng và sâu sắc hơn, nhưng tôi chẳng hề cần thay đổi nó.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét