Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (70)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 9.4: LÀM SAO CHIẾM ĐƯỢC TRÁI TIM CỦA MỘT DÂN TỘC?
Sự chỉ ra một tư tưởng lớn mới là bí mật thành công của hội người Pháp; nhờ tư tưởng này mà người chiến thắng là người Nga, và chủ nghĩa phát xít chỉ nhờ tư tưởng mà có được sức mạnh để một dân tộc trong phương thức ưu ái nhất phải thần phục một tổ chức mới tổng hợp nhất.
Các đảng phái tư sản ở đây đều không có khả năng.
Không chỉ các đảng phái tư sản nhìn thấy mục đích chính trị trong sự chấn chỉnh sửa chữa quá khứ, mà cả các tổ chức quân sự nữa, nói chung nếu họ quan tâm tới các mục đích chính trị. Các xu hướng của hiệp hội chiến binh và hội thợ săn vùng Kyffhäuser (phía bắc vùng Thüringen) trở nên sống động và hỗ trợ họ làm cùn vũ khí chính trị sắc bén nhất của nước Đức theo chủ nghĩa dân tộc lúc đó và để nó suy tàn đi trong công việc làm đầy tớ của nước cộng hòa. Việc họ lúc đó ở trong ý thức tốt nhất và hành động trước hết với niềm tin vững chắc nhất chẳng thay đổi tí gì ở câu chuyện khôi hài này trong các quá trình xảy ra lúc đó.

Ảnh minh họa.
Dần dần chủ nghĩa Mác đạt được trong lực lượng quân sự vững chắc trụ cột quyền lực theo yêu cầu uy tín của nó và bắt đầu giải trừ một cách hợp lý và logic các tổ chức quân sự nguy hiểm mang tính dân tộc mà giờ đây trở nên thừa ra. Các nhà lãnh đạo riêng lẻ đã suy thoái mà người ta không còn tin tưởng nữa, bị đọc lệnh ra trước vành móng ngựa và giấu kín đằng sau rèm che Thụy Điển. Trong mọi trường hợp họ đã đáp ứng số phận mà họ tự nợ nần.
Với sự thành lập của Đảng công nhân quốc xã Đức lần đầu tiên một phong trào xuất hiện mà mục tiêu của nó không nằm trong sự sửa chữa quá khứ như mục tiêu của các đảng phái tư sản, mà trong sự nỗ lực thiết lập nên một nhà nước có tổ chức của nhân dân thay vào bộ máy nhà nước ngạo ngược cũ ngày nay.
Mục lục
 [ẩn]
Phong trào trẻ ngay từ những ngày đầu đã đứng trên quan điểm rằng tư tưởng của họ đại diện về mặt tinh thần nhưng việc bảo vệ sự đại diện này nếu cần thiết cũng phải được bảo đảm bằng phương tiện bạo lực thể xác. Trung thành với niềm tin vào ý nghĩa to lớn của học thuyết mới dĩ nhiên họ thấy rằng để đạt được mục tiêu của mình thì không được gây ra hy sinh tổn thất quá lớn.
Tôi đã từng chỉ ra các thời điểm mà một phong trào nếu muốn chiếm được trái tim của một dân tộc, thì phải có trách nhiệm nhận việc bảo vệ trong hàng ngũ mình chống lại mọi phương cách của kẻ thù khủng bố. Đó cũng là một kinh nghiệm vĩnh cửu của lịch sử thế giới, rằng bọn khủng bố đại diện cho một thế giới quan chẳng bao giờ có thể bị bẻ gẫy nhờ vào một thế lực nhà nước hình thức mà luôn nhờ sự thần phục lãnh đạo của một quan điểm mới, bình thản và quyết tâm. Điều này làm cho các nhà ô che quan chức nhà nước cảm thấy khó chịu trong mọi thời điểm nhưng không vì thế mà sự thực bị quét khỏi thế giới. Bạo lực nhà nước chỉ có thể bảo đảm cho trật tự và yên tĩnh, nếu nhà nước về nội dung được bao trùm bởi quan điểm thống trị làm cho những người thích bạo lực chỉ có bản chất riêng lẻ với tính cách tội ác và không được coi là đại diện của một tư tưởng cực điếm chống đối những quan điểm nhà nước. Trong trường hợp như vậy nhà nước có thể sử dụng trong hàng thế kỷ dài những biện pháp bạo lực lớn nhất chống lại bọn khủng bố đe dọa nó, cuối cùng chúng không thế chống lại nó mà thần phục nó.
Nhà nước Đức bị chủ nghĩa Mác tấn công nặng nề nhất. Nó đã không thể ngăn cản chiến thắng của quan điểm này trong cuộc đấu kéo dài bảy mươi năm, mà dù hàng ngàn năm với những biện pháp đẫm máu nhất và nhà tù hay những hình phạt trong tù nó đã áp dụng đối với vô số các chiến sĩ mác xít đe dọa nó, nó vẫn bị ép phải đầu hàng hầu như hoàn toàn. (Điều này cả nhà lãnh đạo nhà nước tư sản bình thường cũng từ chối, tất nhiên là anh ta không thấy tin vào nó).
Nhưng nhà nước mà đã đầu hàng chủ nghĩa Mác không điều kiện vào ngày 9.11.1918 sẽ không tự dưng mà sáng sau đứng dậy làm kẻ ép buộc nó được mà ngược lại: những cái đầu yếu đuối tư sản ngồi trên các ghế bộ trưởng ngày nay đã thêu dệt những lời ngu ngốc về sự cần thiết của việc lãnh đạo không chống lại công nhân, ở đây khái niệm “công nhân” của chủ nghĩa Mác đang được đề cập tới. Nhưng họ đã coi lớp công nhân Đức giống như chủ nghĩa Mác, như vậy không những họ đã giả mạo dối trá cũng hèn nhát đối với sự thật mà còn tìm cách qua động cơ của mình giấu việc bị sụp đổ trước tư tưởng và tổ chức mác xít.
Thực tế lại chính là sự thần phục hoàn toàn của nhà nước ngày nay dưới chủ nghĩa Mác, phong trào quốc xã phát triển lên trước hết là nhận trách nhiệm, không chỉ chuẩn bị tư tưởng cho chiến thắng mà còn bảo vệ nó chống lại sự khủng bố của quốc tế đó đang say sưa chiến thắng.
Tôi đã mô tả sự hình thành dần dần việc bảo vệ hội nghị của phong trào chúng tôi từ trong cuộc sống thực tế ra sao, việc nó dần dần mang tính chất của một đội ngũ sắp xếp nhất định và nỗ lực theo một hình thức tổ chức.
Dần dần hình thái bên ngoài của nó càng muốn trở thành giống như một tổ chức quân sự, thì nó càng khó sánh bằng tổ chức đó.
Như đã nói ở trên, các tổ chức quân sự Đức không có những tư tưởng chính trị riêng. Họ thực sự chỉ là những đội dân quân tự vệ được đào tạo và tổ chức ít hay nhiều cho phù hợp với mục đích thôi, thực ra họ là sự bổ sung bất hợp pháp của phương tiện quyền lực hợp pháp của nhà nước. Tính chât của đội quân nghĩa binh không phải chuyên nghiệp chỉ được tạo nên do loại hình đào tạo và do tình trạng của nhà nước lúc đó, một danh hiệu không dành cho họ là những hình thức chiến đấu tự do cho niềm tin tự do riêng. Họ không có danh hiệu đó dù mọi thái độ đối nghịch của từng nhà lãnh đạo và tất cà các hiệp hội chống lại nước cộng hòa. Vì chỉ có sự thuyết phục của thiểu số của một tình trạng đang có thì không đủ, để có thể nói về niềm tin trong ý nghĩa cao hơn, mà điều này chỉ bắt rễ trong sự hiểu biết một tình trạng mới và trong việc nhìn thấu bên trong của tình trạng mà người ta cảm nhận phải đạt được vì cần thiết, và người ta phải tiến hành thực hiện nó người ta nhìn nhận là nhiệm vụ cao nhất trong cuộc sống của họ.
Điều này phân biệt đội bảo vệ hội nghị của phong trào quốc xã lúc đó với các tổ chức quân sự khác về cơ bản là nó không phải là đội phục vụ trong các tình thế do cách mạng tạo ra hay muốn trở thành như vậy, mà phần lớn nó chỉ rung chuông báo hiệu cho một nhà nước Đức mới.

Hầm rượu bia ở Munich, nơi Hitler đã thành lập.
Nhưng đội bảo vệ này lúc đầu mang tính chất của đội bảo vệ phòng hội nghị. Nhiệm vụ đầu tiên là giới hạn trong việc nó tạo điều kiện thực hiện các cuộc hội họp mà nếu không có họ thì kẻ thù sẽ cản trở hoàn toàn.
Lúc đó họ được đào tạo để tấn công mù quáng nhưng không phải vì người ta đang nói chuyện trước tầng lớp dân chúng thường dân ngu ngốc chỉ đề cao roi cao su, mà vì họ hiểu rằng tinh thần cao nhất có thể có thể bị tắt ngóm, nếu người mang nó bị đánh bằng roi cao su, như thực tế trong lịch sử những cái đầu quan trọng nhất đã bị những cú đánh của bọn nô lệ bé nhất kết liễu. Họ không muốn coi bạo lực là mục tiêu mà bảo vệ người đưa ra thông báo về mục tiêu tinh thần trước sự chèn ép của bạo lực. Họ hiểu rằng không có trách nhiệm nhận việc bảo vệ nhà nước, cái nhà nước mà không bảo đảm sự bảo vệ cho dân tộc, mà ngược lại họ phải nhận trách nhiệm bảo vệ dân tộc chống lại những kẻ đe dọa hủy diệt dân tộc và nhà nước.
Sau trận đánh nhau trong buổi mit-tinh ở Nhà bia cung đình München đội bảo vệ trật tự nhận được danh hiệu Sư đoàn bão táp vĩnh cửu để luôn nhớ tới những trận tấn công bão táp anh dũng của số ít người lúc đó. Như cái tên đã nói lên ý nghĩa của nó, cái tên thể hiện đây là bộ phận vận động. Đó là một bộ phận trong nó, giống như việc tuyên truyền, báo chí, các viện khoa học và các bộ phận khác chỉ tạo nên các thành phần của Đảng.
Việc hoàn thiện nó quan trọng ra sao chúng tôi có thể nhìn thấy không chỉ trong cái đại hội đáng chú ý đó mà còn ở cách chúng tôi thử cố gắng đẩy phong trào từ München dần lan ra cả nước Đức. Đối với chủ nghĩa Mác hình ảnh của chúng tôi nguy hiểm ra sao thì nó không thể không lợi dụng cơ hội này để tìm cách bóp nghẹt phong trào quốc xã ngay từ mầm mống hoặc cản trở chúng tôi bằng nổ bom hội nghị. Ở đây dĩ nhiên là có các tổ chức Đảng mác xít dưới mọi bóng tối che kín các ý định và những người trụ cột đại diện cho chúng. Người ta cần phải nói với các đảng phái chính trị mà bị chủ nghĩa Mác đè bẹp, đến nổi không dám để cho người phát ngôn của mình phát biểu công khai ở nhiều nơi, và mặc dù họ theo sát những cuộc đấu tranh không thuận lợi đối với chúng tôi chống chủ nghĩa Mác với sự thỏa mãn hoàn toàn khó hiểu ngu ngốc. Họ cảm thấy may mắn rằng người của họ không thể bị ép buộc và phần lớn tự ép họ cứng rắn lên để không bị chúng tôi bè gẫy. Người ta nên nói gì với các quan chức nhà nước, quan chức các sở cảnh sát, phải, cả các bộ trưởng nữa, những người vô ý thức một cách chẳng lịch sự gì khi thích tự coi mình là những người trụ cột quốc gia, khi có những mâu thuẫn tranh cãi giữa chúng tôi những người theo chủ nghĩa quốc xã và chủ nghĩa Mác, đã thực hiện nhiệm vụ là tay chân cho nó một cách đáng phi nhổ nhất. Vậy người ta nên nói gì với những người mà trong sự tự hạ thấp mình tới mức họ theo sát những người trụ cột kia chỉ vỉ lời khen nghèo nàn của báo chí Do Thái, họ phải biết ơn phần nào sự cống hiến cả cuộc sống riêng vào nhiệm vụ một cách anh hùng của những trụ cột kia, nếu như trước đó vài năm họ không bị bọn chuột đỏ treo cổ lên cột đèn thành những cái xác tơi tả.
Đó là những hình ảnh đáng buồn dẫn tới câu trích dẫn tồi tệ, khi ông chủ tịch Pöhner đã căm ghét với trái tim trung thực của một con người mọi kẻ hèn hạ đó trong sự thẳng băng cứng rắn của ông, rằng: “Tôi chẳng muốn gì trong cả cuộc đời tôi ngoài việc là một người Đức và một quan chức, và tôi không bao giờ muốn bị nhầm lẫn với những sinh vật bám theo bọn nhà thổ để chơi trò quan chức cả”.
Đặc biệt đáng buồn rằng loại người này dần nhận được hàng mười ngàn tôi tớ của nhà nước Đức loại trung thực ngoan ngoãn nhất không chỉ dưới bạo lực của họ, mà còn bị lây sự vô ý thức của họ nữa, bọn này theo sát họ với sự căm ghét, lôi họ ra khỏi công sở và vị trí, trong khi luôn thể hiện là những trụ cột của “dân tộc” một cách mị dân lừa dối.
Chúng tôi không bao giờ được phép hy vọng có sự giúp đỡ từ những người đó, và chúng tôi cũng chỉ có họ trong những trường hợp hãn hữu lâm. Chỉ có lúc hoàn thiện sự bảo vệ riêng thì mới bảo đảm được hoạt động của phong trào và đồng thời giành được sự quan tâm chú ý của công chúng và sự đề cao chung mà người ta giành cho người có thể tự vệ khi bị tấn công.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét