Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (64)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 8: KẺ MẠNH LÀ KẺ CÓ QUYỀN LỰC NHẤT
Tôi đã nhắc đến ở phần trước sự xuất hiện của một Cộng đồng lao động gồm các liên đoàn thuộc dân tộc Đức và muốn bàn qua về vấn đề của Cộng đồng đó trong phần này.
Nói chung, người ta hiểu khái niệm Cộng đồng lao động là một số liên đoàn, những liên đoàn này tham gia vào một mối quan hệ tương tác nhất định nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho công việc của mình, họ bầu ra một ban lãnh đạo chung với tiềm năng lớn hay ít hơn của mình và cùng nhau thực hiện các hoạt động chung. Từ đó suy ra, nó phải liên quan đến các đoàn thể, liên đoàn hoặc đảng phái mà mục tiêu và đường lối của họ không được nằm quá tách rời nhau. Điều này được khẳng định sẽ luôn là như thế. Nó có tác dụng gây phấn chấn cũng như làm vững dạ những công dân bình thường khi họ nghe nói những liên đoàn kiểu này mà gặp nhau trong một “Cộng đồng lao động” như thế thì cuối cùng cũng khám phá ra một sự “kết nối chung” và “gạt bỏ sự tách rời“. Song, niềm tin của hầu hết tất cả mọi người ấy sẽ bao trùm trách nhiệm của một tổ chức hợp nhất như thế tạo ra sự gia tăng một lực lượng khổng lồ và mặt khác, những nhóm yếu và nhỏ nhờ đó bỗng nhiên có thể trở thành một lực lượng hùng hậu.
Tuy nhiên, điều đó phần lớn là sai lầm!

Ảnh minh họa.
Thật thú vị và quan trọng với tôi để tự hiểu rõ hơn vấn đề này cũng như tìm hiểu và khám phá vì sao lại có thể đi đến sự thành lập các hiệp hội, các tổ chức hay những thành phần tương tự. Đó là tất cả những thành phần khẳng định muốn theo đuổi một mục đích như nhau. Rõ ràng sẽ vẫn hoàn toàn logic khi một mục đích chỉ được một hiệp hội theo đuổi và thật hợp lý khi không phải là một vài hiệp hội phấn đấu cùng một mục đích. Không nghi ngờ gì, mục đích đó trước tiên sẽ chi được một hiệp hội xem xét, cân nhắc. Một người ở một chức vụ nào đó sẽ trình bày một thực trạng, kêu gọi hướng giải quyết một vấn đề nhất định, đặt ra mục tiêu rồi xây dựng một phong trào phục vụ cho việc biến ý định của anh ta trở thành hiện thực.
Thế là một đoàn thể hay một đảng phái được lập nên, mà theo chương trình hoạt động của nó, sẽ phải dẫn dắt tổ chức hay đảng phái đó, hoặc loại trừ những thực trạng tệ hại đang tồn tại hoặc đi đến một trạng thái đặc biệt trong tương lai.
Mục lục
 [ẩn]
Ngay khi một phong trào như thế được thành lập, thực tế nó đã sở hữu ngay một đặc quyền nhất định. Thật ra cũng dễ hiểu rằng, tất cả những người có ý định đấu tranh vì cùng một mục tiêu giống như phong trào, sẽ tự điều chỉnh mình cho phù hợp với một phong trào như thế và qua đó củng cố lực lượng của nó để có thể phục vụ ý định chung tốt hơn. Đặc biệt, mỗi một cái đầu có trí óc linh hoạt sẽ phải cảm nhận ngay trong sự gia nhập ấy điều kiện tiên quyết để dẫn tới thành công thực sự cho một cuộc đấu tranh chung. Vì thế, cũng chỉ có một phong trào hợp lý và với sự trung thực nhất định (điều phụ thuộc rất nhiều vào những gì tôi muốn chứng minh về sau) cho một mục tiêu mà thôi.
Nhưng vấn đề lại không như vậy, có thể là vì hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất tôi muốn gọi là một nguyên nhân mang tính bi kịch, trong khi nguyên nhân thứ hai rất hèn hạ, thấp kém và nó được kiếm tìm trong sự yếu đuối của loài người. Nhưng căn bản nhất tôi chỉ nhìn thấy trong cả hai nguyên nhân những thực tế rất thích hợp để gia tăng nguyện vọng, nội lực và sức mạnh của chính nó và cuối cùng là để tạo điều kiện thực thi giải pháp cho vấn đề đang tồn tại qua sự rèn luyện tính nỗ lực ngày càng mạnh mẽ này của loài người.
Nguyên nhân mang tính bi kịch giải thích tại sao cách giải quyết một nhiệm vụ nhất định lại thường không chỉ ở một liên đoàn duy nhất, đó là: Mỗi một sự việc theo quy mô rộng lớn là trên trái đất này, nói chung, sẽ là việc biến một mong muốn nào đó vốn tồn tại từ rất lâu trong hàng triệu con người, một trong nhiều niềm khao khát được ấp ủ thầm kín trở thành hiện thực. Việc hàng thế kỷ người ta mong mỏi tìm ra giải pháp cho một vấn đề nhất định là có thể xảy ra, bởi trong những thế kỷ ấy họ thở dài ngao ngán vì không chịu đựng nổi một thực trạng đang tồn tại khi mà niềm khao khát của hầu hết tất cả mọi người không được đáp ứng. Những dân tộc, xuất phát từ sự cấp bách như thế mà hoàn toàn không tìm thấy một giải pháp đáng kể nào nữa thì có thể bị gọi là bất lực, trong khi chúng tôi lại nhìn thấy sức sống của một dân tộc – và nhờ nó, mục đích sống vẫn được bảo đảm – đã được chứng minh một cách rõ ràng nhất, khi một ngày nào đó, dân tộc ấy sẽ được số phận ban tặng một con người có tài để được giải phóng thoát khỏi vòng kìm kẹp hay để tống khứ sự cùng cực khốn khổ hoặc để thỏa mãn tâm hồn đang trở nên bất an của mình, người này cuối cùng cũng mang đến sự hoàn thành ước nguyện vốn được mong mỏi bấy lâu.
Việc hàng nghìn người làm việc về giải pháp của họ, việc nhiều người tin là mình được chỉ định, việc số phận đã đề xuất rất nhiều người khác nhau để lựa chọn nhằm mục đích cuối cùng là trao chiến thắng cho kẻ khỏe hơn, mạnh hơn, giỏi hơn trong một cuộc đấu sức tự do và rồi để giao phó cho người đó hướng giải quyết các rắc rối, là nằm ở bản chất của những vấn đề lớn của thời đại.
Có thể trong hàng thế kỷ bất mãn với sự tổ chức cuộc sống tín ngưỡng của mình, người ta mong mỏi một sự đổi mới và từ những khao khát về tâm hồn, hàng tá người và nhiều hơn thế, những người tin rằng mình được chỉ định nhờ vào quan điểm và kiến thức của họ trong việc giải quyết sự cấp bách mang tính tôn giáo, sẽ đứng lên để xuất hiện giống như những nhà tiên tri cho một học thuyết mới hay ít nhất là như những người chiến đấu chống lại một học thuyết đang tồn tại.
Chắc chắn theo trật tự tự nhiên, kẻ mạnh nhất sẽ được xác định để hoàn thành nhiệm vụ cao cả; song sự nhận thức rằng kẻ mạnh nhất đó là một trong hiếm người được chỉ định lại thường đến với những người khác quá muộn màng. Trái lại, họ tự xem mình bình đắng và có đủ khả năng để giải quyết nhiệm vụ và những người sống cùng thời thường phân biệt kém hơn cả ai trong số họ xứng đáng với sự ủng hộ này, vì người nào cũng nghĩ rằng mình là người giỏi nhất.
Và cứ thế hàng thế kỷ trôi qua. Thường xuyên trong cùng một giai đoạn lại có biết bao người khác nhau đứng lên, thành lập các phong trào để ủng hộ những mục tiêu chí ít có thể xác nhận là giống nhau hoặc được đông đảo quần chúng cảm nhận là giống nhau. Dân tộc mà tự ấp ủ những ước muốn không rõ ràng và lại có những niềm tin chung thì không thể thấy rõ trong đó bàn chất thực sự của mục tiêu hay của ước muốn riêng, hay thậm chí của khả năng về việc trở thành hiện thực của những ước muốn đó như thế nào.

Kẻ mạnh là kẻ có quyền lực nhất. Ảnh minh họa.
Tấm thảm kịch nằm ở chỗ, để mong đạt được cùng một mục đích, những con người kia lại đi trên những con đường hoàn toàn khác nhau mà không hay, và vì thế, với niềm tin thuần khiết nhất về nhiệm vụ riêng của mình, họ hiển nhiên nghĩ rằng, không việc gì phải chú ý tới những người khác mà đi con đường riêng của họ.
Việc những phong trào, những đảng phái, những nhóm, hội tín ngưỡng như thế nổi lên hoàn toàn độc lập nhau từ những thời điểm được đa số người mong muốn, để cùng thực hiện một đường lối thì ít nhất ngay từ cái nhìn ban đầu đã giống như một tấm bi kịch rồi. Bởi người ta quá thiên về suy nghĩ rằng, lực lượng đã bị phân tán trên những con đường khác nhau mà tập hợp lại trên một con đường duy nhất thì có thể dẫn tới thành công nhanh chóng và chắc chắn hơn. Nhưng không phải như thế. Mà thiên nhiên sẽ tự quyết định bằng tính logic không thể lay chuyển của nó, trong đó, nó sẽ để những nhóm, hội tranh tài với nhau, chiến đấu để giành chiến thắng và nó sẽ dẫn dắt phong trào nào đã chọn con đường rõ ràng nhất, gần nhất và chắc chắn nhất đi tới mục tiêu.
Nhưng sự đúng đắn hay không đúng đắn của một con đường từ bề ngoài nên được xác định như thế nào đây, nếu để cuộc chơi giữa các lực lượng được tự do tiến triển, nó được rút ra sự chỉ định cuối cùng từ quyết định giáo điều, bảo thủ của cái tính cho rằng ta đây biết tuốt của loài người và được chuyển giao cho luận chứng chân thực của thành công rõ rệt, thành công mà rốt cuộc sẽ luôn trao sự xác thực cuối cùng cho tính đúng đắn của một hành động.
Thế nên nếu các nhóm, hội khác nhau mà đi trên những con đường riêng lẻ cùng vì một mục đích giống nhau thì chừng nào họ còn tiếp nhận kiến thức từ sự tồn tại những nổ lực tương tự, họ sẽ kiểm chứng cụ thể hơn cách thức của đường lối mà họ theo đuổi, rút ngắn nó lại nếu có thể và cố gắng với mọi sức lực phi thường của mình để đạt được mục đích nhanh hơn.
Từ cuộc cạnh tranh này dẫn đến kết quả là sự lớn mạnh của cá thể chiến sĩ và nhân loại phải thường cám ơn bài học từ những thành công của chính mình được rút ra từ những lần thử sức thất bại trước đây do kém may mắn.
Như thế, chúng tôi có thể nhận ra trong cái thực tế sẽ biến thành một tấm bi kịch ngay từ cái nhìn đầu tiên cái phương tiện, mà qua đó, cuối cùng sẽ đạt được một phương pháp tốt nhất, trong khi không cân đến sai lầm có chủ ý của sự bắt đầu phát sinh chia rẽ lực lượng.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét