Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (68)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 9.2: CUỘC CÁCH MẠNG THÀNH CÔNG NẾU TIẾN HÀNH PHÂN RÃ QUÂN ĐỘI?
Ở nước Đức còn có thêm sự kiện này: Cuộc cách mạng chỉ có thể thành công chắc chắn nếu tiến hành phân rã quân đội, thì trụ cột thực sự của cách mạng và người phá huỷ quân đội không phải là người lính ở mặt trận, mà là cái hội hạ lưu ít nhiều sợ ánh sáng hoặc lượn quanh các đơn vị đóng quân tại địa phương hay là do “không đủ tiêu chuẩn” nên phục vụ đâu đó trong nền kinh tế. Đội quân này còn được tăng cường thêm hàng ngàn người đào ngũ, hội này có thể quay lưng với mặt trận không hề gặp phải nguy hiểm gì. Kẻ thực sự hèn nhát chẳng sợ gì nữa trong mọi lúc ngoài sợ cái chết. Cái chết anh ta gặp tại mặt trận ngay trước mắt hàng ngày trong hàng ngàn kiểu.
Nếu người ta không giữ lại những cậu trai yếu đuối, hay dao động hoặc có khi hèn nhát ở trách nhiệm của họ không vì thế mà ít hơn, thì chỉ có một khả năng là: Một kẻ đào ngũ phải biết rằng, việc đào ngũ của anh ta sẽ mang tới cái mà anh muốn trốn tránh. Ở mặt trận người ta có thể chết, nếu là kẻ đào ngũ thì anh ta sẽ phải chết. Chỉ có sự đe dọa hà khắc như vậy mỗi lần xảy ra việc tìm cách đào ngũ mới đạt được tác động đe dọa không chỉ đối với từng người, mà đối với tất cả.
Và ở đây có ý nghĩa và mục đích của sản phẩm phục vụ chiến tranh.

Ảnh minh họa.
Đó là niềm tin tốt đẹp về việc có thể chiến đấu tới cùng cho sự tồn tại của một dân tộc, chỉ dựa vào nhận thức về tầm quan trọng của sự trung thành tự nguyện hình thành và duy trì được. Sự đáp ứng trách nhiệm tự nguyện đó đã luôn chọn tầng lớp người cao cấp trong hoạt động của họ. Nhưng không chọn những người trung bình. Vì vậy những luật lệ loại đó là cần thiết, ví dụ luật chống kẻ trộm, không chỉ cơ bản giúp cho những người thật thà, mà cho cả những người dao động yếu đuối nữa. Những luật lệ này cần phải ngăn chặn bằng cách đe dọa những người xấu, vì một tình trạng đang phát triển mà trong đó người thật thà lại bị coi là người ngu ngốc hơn, và lại càng dẫn tới quan điểm rằng nên tham gia trộm cắp thì hợp lý hơn là đứng nhìn bọn đó với tay không hoặc để chúng lấy trộm của mình.
Như vậy lại là sai nếu tin rằng người ta trong một cuộc chiến đấu mà có thể làm cho mọi sự nhìn xa trông rộng của con người đều nổi điên lên, có thế bỏ đi phương tiện hỗ trợ đã cho thấy kinh nghiệm hàng thế kỷ, hàng ngàn năm ấy mà có thể ép buộc những người yếu đuối và dao động thực hiện trách nhiệm của mình trong những thời điểm quan trọng và những khoảnh khắc căng thẳng thần kinh nhất.
Mục lục
 [ẩn]
Đối với những anh hùng tự nguyện tham gia chiến đấu tất nhiên người ta không cần tới hàng hóa phục vụ chiến tranh, chỉ có những kẻ ích kỷ hèn nhát thôi, kẻ trong giờ phút gay go của dân tộc đánh giá mạng sống của anh ta cao hơn là của tất cả. Những người yếu đuối không tính cách như vậy chỉ có thể ngăn việc đầu hàng do hèn nhát lại bằng việc áp dụng hình phạt nặng nhất. Nếu đàn ông cứ giành giật dai dẳng với cái chết và lay lắt không ngơi nghỉ hàng tuần lẻ trong những đầm lầy đầy bùn, phải chịu đựng ăn uống, ngủ nghê tồi tệ lâu dài, một anh chàng trở nên không đáng tin cậy không thể nhờ đe dọa cho vào tù hay trại huấn luyện mà giữ lại được, mà phải là án tử hình không quan tâm tới gì hết. Vì anh ta nhìn thấy nhờ kinh nghiệm trong thời gian như thế nhà tù là nơi vẫn dễ chịu hơn trận địa hàng ngàn lần, vì trong nhà tù mạng sống vô giá của anh ta vẫn không bị đe dọa. Thực tế trong chiến tranh người ta bỏ án tử hình đi, hàng phục vụ chiến tranh bị đặt ra ngoài việc quay vòng thương mại nên nó báo thù cũng ghê gớm. Một đội quân toàn bọn đào ngũ lũ lượt trở về quê hương và đặc biệt vào thời gian 1918, thời kỳ họ hỗ trợ trong việc thành lập một tổ chức tội phạm lớn mà sau đó chúng tôi bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt là hội chủ trì cuộc cách mạng sau ngày 7.11.1918.
Mặt trận tự bản thân nó không can dự gì vào việc này. Tất cả đồng bào của nó chỉ cảm nhận được sự khao khát hòa bình. Riêng trong thực tế này đã có mối hiểm nguy của một cuộc cách mạng lớn. Vì khi quân đội Đức sau khi ngừng bắn bắt đầu quay về quê hương, thì có một vấn đề gây lo lắng cho các nhà cách mạng lúc đó luôn là vấn đề giống nhau: Quân đội tại mặt trận sẽ làm gì? Những người lính áo xám dã chiến có chịu đựng được nữa không?
Trong những tuần lễ đó cuộc cách mạng ở Đức ít nhất phải thể hiện vẻ bề ngoài bình thường của nó, vì nó không muốn đi tới chỗ nguy hiểm là một vài sư đoàn Đức tự nhiên lại bị đập tan ra từng mảnh rất nhanh. Vì nếu lúc đó chỉ một sư trưởng duy nhất đưa ra được quyết định cùng sư đoàn trung thành của anh ta lên gỡ cái cờ đỏ rách nát xuống, để các “nghị viên” đứng sát tường, bè gẫy sự kháng cự bằng ném mìn và lựu đạn, như vậy sư đoàn trên chỉ chưa đầy bốn tuần đã phình lên thành một quân đội với sáu mươi sư đoàn. Bọn giật dây Do Thái run lên trước nó nhiều hơn là trước cái gì khác. Và ngay cả khi người ta muốn ngăn cản, người ta phải làm cho cuộc cách mạng có một mức độ điều hòa, không được phép trở thành chủ nghĩa Bôn sê vích, mà phải như sự vật vốn có, vờ như tạo ra “trật tự và yên tĩnh”. Vì vậy mà sinh ra vô số những nhân nhượng lớn, lời kêu gọi các trụ cột quan chức cũ, các tướng lĩnh già. Người ta cần họ ít nhất cho một thời gian nhất định, và chỉ khi hội da đen đã gây ra tội lỗi thì người ta có thể dám dẫm đạp lên chúng và lấy lại nước cộng hòa từ bàn tay những kẻ tôi tớ của nhà nước cũ hiến cho móng vuốt của những chim kền kền cách mạng.
Người ta được phép hy vọng chỉ có vậy, rằng họ sẽ lừa phinh các tướng tá già và quan chức cũ để có thể ngay từ đầu tước vũ khí của lực lượng kháng cự nhờ tính vô hại và nhẹ nhàng của tình trạng mới.
Thực tế đã cho thấy điều đó đã đạt được ra sao.
Riêng cuộc cách mạng đã không do những người bào vệ yên tĩnh và trật tự tiến hành, mà phần nhiều do những người nổi loạn, kẻ cắp và cướp bóc gây nên. Và điều này chẳng đáp ứng được sự phát triển của cách mạng theo ý muốn lần giải thích về cơ sở chiến thuật quá trình tiến hành và đưa ra phát ngôn được.
Với sự phát triển dần dần của nền dân chủ xã hội nó ngày càng bị mất đi tính chất của một đảng phái cách mạng dữ rằn. Không phải là nó theo tư tưởng của các mục tiêu khác chứ không phải của cách mạng, hoặc người lãnh đạo nó dường như có các chủ ý khác; nói chung là không.
Cuối cùng còn lại cái gì? chỉ còn là chủ ý và một cơ cấu không còn phù hợp đế tiến hành cách mạng nữa. Với một đảng có mười triệu thành viên người ta không thể làm cách mạng được. Trong một phong trào như vậy người ta không còn lực lượng bên phía tích cực nữa mà chỉ còn tầng lớp bình dân ở giữa, nghĩa là sự trì trệ, chậm chạp.
Trong nhận thức này còn xảy ra việc phân chia nổi tiếng trong thời kỳ chiến tranh của nền dân chủ xã hội do người Do Thái tạo nên, nghĩa là: trong khi Đảng dân chủ xã hội để phù hợp với sự trì trệ ở tầng lớp đại chúng bình dân, như một cục chì treo vào sự bảo vệ dân tộc, người ta đã lôi từ nó ra những người tích cực cấp tiến và biến đổi họ thành một đội quân tấn công đặc biệt mạnh mẽ mới. Đảng độc lập và hội Spartacut đã từng là sư đoàn tấn công của chủ nghĩa Mác cách mạng.
Họ đã tạo ra sự thật hoàn chỉnh đó, trên nền đất đó rồi hàng thập kỷ sau nhân dân có thể tham gia vào Đảng dân chủ xã hội. Giới tư sản hèn nhát đã được chủ nghĩa Mác đánh giá rất đúng và đối xử với họ đơn giản như “Kẻ du thủ du thực”. Người ta không chú ý tới họ nữa, biết rằng sự hạ thấp mình trong bức tranh chính trị chung của thế hệ già cỗi hết tác dụng cũng chẳng bao giờ đem lại khả năng kháng cự nghiêm chỉnh.

Spartacus: theo các sử học gia, là một đấu sĩ nô lệ.
Như cuộc cách mạng đã thành công và những trụ cột của nhà nước cũ có thể coi như là bị làm đổ, nhưng quân đội từ mặt trận trở về bắt đầu xuất hiện như con nhân sư, phải bị hảm lại trong sự phát triển tự nhiên của cách mạng; Cơ cấu của quân đội dân chủ xã hội đã ngồi vào vị trí từng giành được và đội quân tấn công độc lập và spartacut bị đẩy sang một bên.
Quá trình này xảy ra không phải là không có đấu tranh.
Không chỉ những đội hình tấn công tích cực nhất của cách mạng cảm thấy bị lừa dối, vì họ không thỏa mãn, và muốn tự chiến đấu tiếp, thì họ muốn có những vụ bạo loạn từ bọn giật dây cách mạng. Vì hầu như sau khi đảo chính xảy ra, có hai vị trí trong đó như sau: Đó là đảng phái duy trì trật tự và yên tĩnh, hai là bọn khủng bố đẫm máu. Còn gì tự nhiên hơn là việc giới trung lưu chúng tôi ngay, lập tức cùng lá cờ tung bay tiến vào vị trí đấu tranh vì yên tĩnh và trật tự? Giờ thì tự nhiên lại có điều kiện cho những tổ chức chính trị đáng thương hại nhất này mà họ không cần phải nói gì cả nhưng lại tìm thấy ngay nền đất dưới chân mình trong im lặng và tiến tới mức quan hệ hữu nghị với quyền lực mà họ từng căm ghét, và vẫn còn bức xúc vì sợ. Giới trung lưu Đức làm chính trị đã đạt được vinh dự cao quí là ba lần được phép ngồi cùng bàn với các nhà lãnh đạo mácxít mà từng bị họ chửi bới để tìm cách chống lại bọn Bôn sê vich.
Cứ thế một tình trạng như sau đã hình thành trong thời kỳ tháng 12 năm 1918 và tháng giêng 1919:
Thiểu số những người kém cỏi nhất đã làm cuộc cách mạng, tất cả các đảng phái mác xít đều xuất hiện ngay đằng sau họ. Cuộc cách mạng tự nó đã có tính chất dường như ôn hòa, làm cho sự thù địch của bọn cuồng tín tăng lên đối với nó. Bọn này bắt đầu dùng lựu đạn và súng máy bắn lung tung mọi nơi, chiếm đóng các công sở nhà nước, để đe dọa cuộc cách mạng ôn hòa. Để xua đi nồi sợ hãi về một sự phát triển tiếp tục như vậy, các nhà trụ cột của tình thế mới đã ký kết thỏa thuận ngừng bắn với những người ùng hộ chế độ cũ, để cùng tiến hành cuộc chiến đấu chống lại bọn cực đoan. Kết quả là kẻ thù của nước cộng hòa đã dừng cuộc chiến chống nước cộng hòa và cùng hỗ trợ trong việc ép bọn kè thù khác của nước cộng hòa này phải chịu thua, dù bọn đó xuất phát từ quan điểm nào khác chúng. Nhưng kết quả tiếp theo lại là mối nguy hiểm của một cuộc đấu tranh do những người ùng hộ nhà nước cũ cầm đâu chống lại nhà nước mới vì thế đã bị phá tan hết.
Người ta không thể thường xuyên lưu giữ sự thật này trước mắt rõ ràng. Chỉ ai hiểu được nó đã hình thành ra sao mà một dân tộc có chín phần mười không làm cách mạng, bảy phần mười từ chối nó, sáu phần mười thì căm ghét nó, cuối cùng chỉ còn một phần mười có thể bắt buộc cách mạng tiến hành thôi.
Dần dần các chiến sĩ spactacut phòng thủ bị đổ máu ở một bên, còn bọn cực đoan dân tộc chủ nghĩa và lý tưởng hóa phía bên kia, và cùng ở mức mà hai phía đầu cực đó chống lại nhau đến triệt tiêu hết, rồi lực lượng thứ ba luôn là người chiến thắng. Giới tư sản và chủ nghĩa Mác cùng tìm thấy nhau trên nền đất của thực tế đã có, còn nước cộng hòa thì bắt đầu “củng cố” mình. Nhưng điều không cản trở các đảng phái tư sản đặc biệt trước khi bầu cử là còn trích dẫn những tư tưởng quân chủ trong một thời gian dài, để cùng thề thốt với những thần thánh của thế giới cũ để ép những thần thánh mới của người ủng hộ họ và có thể bắt đầu vụ việc mới.
Thực sự không có điều này. Họ từ lâu đã làm đổ chế độ quân chủ từ bên trong và sự bẩn thỉu của tình trạng mới bắt đầu gây ra tác động sai lầm ngay cà trong cơ sở đảng tư sản. Nhà chính trị tư sản bình thường cảm thấy ngày nay dễ chịu đựng hơn trong vũng bùn tham nhũng của nước cộng hòa hơn là trong sự cứng rắn trong sạch mà còn đọng lại trong ký ức anh ta từ thời nhà nước cũ.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét