Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (53)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 3: NGƯỜI CÓ QUỐC TỊCH VÀ CÔNG DÂN
Nói chung cơ cấu chính quyền mà ngày nay thường được mô tả sai là nhà nước chỉ biết hai loại người: công dân và người nước ngoài. Công dân là tất cả những người hoặc do được sinh ra tại đất nước hoặc nhập quốc tịch sau đó mà nhận được quyền công dân; người nước ngoài là những người có cái quyền đó ở nước khác. Giữa hai loại này còn có loại xuất hiện như sao chổi, đó là người không quốc gia. Đó là những người có được cái vinh dự chẳng thuộc nước nào, nghĩa là không có quyền công dân ở đâu cả.
Quyền công dân ngày nay như đã nói ở trên được nhận trước hết là do người đó được sinh ra trong biên giới một quốc gia. Cùng chủng tộc hay có hộ tịch thuộc dân tộc đó chẳng có vai trò gì ở đây cả. Một người da đen trước đây sống tại vùng bảo vệ của người Đức bây giờ lại có nơi ở trên đất Đức thì đứa con do anh ta sinh ra sẽ là “công dân Đức”. Tương tự như vậy mỗi đứa trẻ Do Thái, Ba Lan hay gốc châu Á đều có thể có quốc tịch Đức chẳng khó khăn gì.

Hộ chiếu của Hitler.
Ngoài việc nhập quốc tịch khi được sinh ra còn có thể nhập quốc tịch sau đó. Việc này gắn với các điều kiện cho trước khác nhau, ví dụ người đang xin nhập quốc tịch này được chọn nếu không phải đã từng là kẻ trộm hay ma cô dắt gái, anh ta về mặt chính trị không có vấn đề gì, nghĩa là một người ngu dốt chính trị vô hại, không phải là gánh nặng cho quê hương nơi anh là công dân. Ý rằng trong thời đại thực tế này tất nhiên chỉ có gánh nặng tài chính thôi. Phải, có khi còn nên khuyến khích rằng nên giới thiệu một người đóng thuế tốt trong tương lai, để tăng tốc trong việc xin gia nhập quốc tịch ngày nay.
Cân nhắc về mặt chủng tộc nói chung không có vai trò gì ở đây.
Mục lục
 [ẩn]
Tất cả quá trình của việc xin gia nhập quốc tịch diễn ra không khác mấy so với việc xin vào một câu lạc bộ ví dụ như câu lạc bộ ô tô. Người đàn ông nhập dữ liệu vào, thông tin được kiểm tra và đánh giá, và một ngày nào đó người ta sẽ đưa cho anh một tờ giấy và thông báo anh là công dân có quốc tịch, mà ở đây việc này còn được làm với hình thức rất hài hước. Người ta thông báo ví dụ cho một người cho tới nay thuộc dân tộc Zulukaffer là: “Với giấy này anh đã trở thành người Đức!”
Cái trò ảo thuật này làm cho một tổng thống phát mệt. Cái gì mà thiên đường không tạo ra được thì sẽ biến ngay lập tức thành một học trò của Aristotle thế kỷ 15 thời Hy Lạp cổ đại (Aristotle là thầy học của Alexander Đại đế thuộc Macedonia). Một người bình thường và có cái của đàn ông Mông Cổ tự nhiên biến thành “người Đức” chính hiệu.
Nhưng không chỉ là việc người ta không quan tâm tới chủng tộc của một công dân mới như thế mà người ta cũng chẳng chú ý tới sức khoẻ thể xác anh ta. Anh ta có thể là một gã bị giang mai ăn nát người cũng mặc, chỉ đối với nhà nước ngày nay anh ta được hoan nghênh, như đã nói, nếu anh ta không phải là gánh nặng tài chính và mối nguy hiểm chính trị đối với nó.
Cứ thế cái thực thể mà gọi là nhà nước đó hàng năm chất vào người đầy các chất độc đến nỗi nó chẳng có khả năng sống sót được nữa.
Người công dân của một nước được phân biệt với người nước ngoài qua sự việc mọi con đường dẫn anh tới các công sở đều mở, anh có thể phải đáp ứng việc thi hành nghĩa vụ quân sự, có thể tiếp tục tích cực hay thụ động tham gia bầu cử. Về tổng thể và qui mô lớn là như vậy thôi. Vì người nước ngoài thì cũng được hưởng sự bảo vệ quyền lợi cá nhân và tự do cá nhân như vậy, chẳng hiếm gì nữa; dù sao điều này cũng đúng với nước cộng hòa Đức ngày nay.
Tôi biết rằng người ta chẳng thích nghe việc này lắm; riêng những điều không suy tư, động não hơn là cái quyền công dân ngày nay thì có vẻ khó tồn tại. Hiện nay có một nhà nước ít nhất cũng có chút ít tiền đề yếu ớt cho một quan điểm khá hơn có thể nhận thấy được. Tất nhiên đây không phải là nước cộng hòa Đức kiểu mẫu của chúng tôi, mà là Hợp chủng quốc Mỹ, ở đó người ta cố gắng ít nhất phần nào rút ra được bài học về lý trí. Khi về nguyên tắc hợp chủng quốc Mỹ không sẵn sàng tiếp nhận dân di cư có yếu tố xấu về sức khoẻ, từ chối tiếp nhận một số tộc người nhất định, thì họ đã tự công nhận quan điểm mà ban đầu còn khẽ khàng tuyên bố về khái niệm một nhà nước nhân dân của mình.
Nhà nước nhân dân chia dân cư ra thành ba loại: công dân gốc, công dân có quốc tịch và người nước ngoài.
Do được sinh ra mà về nguyên tắc người ta chỉ nhận được quốc tịch. Có quốc tịch chưa phải là có quyền lãnh đạo các công sở, cũng không phải được quyền hoạt động chính trị ví dụ tham gia vào bầu cử, kể cả tích cực lẫn thụ động. Vê cơ bản người ta xác định được ở từng người có quốc tịch chủng tộc và dân tộc của người đó. Người này lúc nào cũng tự do trong việc từ bỏ quốc tịch của anh ta và trở thành công dân của nước mà có dân tộc của anh.

Một hộ chiếu Đức bất thường từ tháng 4 năm 1941. Màu đỏ 'J' đại diện 'Người Do Thái và thường được chứng minh là một giấy chứng tử khi đóng dấu trên hộ chiếu chính thức.
Người nước ngoài được phân biệt với người có quốc tịch ở chỗ anh ta có quốc tịch ở một nước xa lạ khác thôi.
Một thanh niên có quốc tịch của dân tộc Đức thì có trách nhiệm thực hiện việc đào tạo đã qui định đối với mỗi người Đức. Như vậy anh ta phải chịu sự giáo dục để trở thành một người đồng bào có ý thức về chủng tộc và dân tộc Đức. Sau đó anh ta phải đáp ứng những bài luyện tập cơ thể được nhà nước qui định tiếp theo và cuối cùng là tham gia vào quân đội. Sự đào tạo trong quân đội là đào tạo đại cương; nó phải đào tạo từng người và giáo dục khả năng cà về thể xác lẫn tinh thần cho họ, để phù hợp với những lĩnh vực mà quân đội sử dụng họ. Chàng thanh niên trẻ khoẻ không bị chê trách gì cả sẽ được trao tặng quyền công dân một cách vẻ vang trang trọng nhất sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự. Đó là giấy chứng nhận có giá trị nhất đối với cuộc sống trên trái đất của anh ta. Với giấy này anh ta có mọi quyền lợi của công dân và tham gia vào mọi việc ưu tiên đó. Vì nhà nước phải phân biệt sâu sắc giữa những người đồng hương là nguyên nhân và trụ cột cho sự tồn tại cùng qui mô của nó với những người chỉ lưu trú để kiếm được trong một nhà nước thôi.
Việc trao giấy chứng nhận quốc tịch phải gắn với việc tuyên thệ thiêng liêng vì cộng đồng nhân dân và vì nhà nước. Trong giấy này phải thể hiện mối quan hệ giữa mọi hướng đi cần vượt qua. Phải coi việc là công dân làm nghề quét đường trên đất nước này là niềm vinh dự lớn hơn là vua ở một quốc gia xa lạ khác.
Công dân chính gốc được ưu tiên hơn người nước ngoài. Họ là ông chủ đất nước. Phẩm giá cao quí này cũng gắn với trách nhiệm. Người không có tính cách hay không có phẩm giá là kẻ tội phạm hèn hạ, kẻ phản bội đất nước v.v…, hắn có thể bị mất sự tôn trọng bất cứ lúc nào. Người này lại trở thành chỉ là người có quốc tịch thôi.
Một cô gái Đức là người có quốc tịch và trở thành nữ công dân khi cô lập gia đình. Như vậy các chị em có quốc tịch Đức đang làm việc kiếm sống đều có thể được trao tặng quyền công dân.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét