Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (89)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 14: ĐỊNH HƯỚNG PHƯƠNG ĐÔNG HAY CHÍNH SÁCH PHƯƠNG ĐÔNG
Có hai lý do khiến tôi phải đề xuất xem xét đặc biệt mối quan hệ của Đức với Nga:
1. Ở đây có lẽ chúng ta đang đề cập đến mối lo ngại mang tính quyết định trong mọi công việc đối ngoại của Đức; và
2. Vấn đề này cũng là một tiêu chuẩn đối với năng lực chính trị của phong trào Xã Hội Chủ Nghĩa Quốc Gia còn non trẻ để suy nghĩ một cách rõ ràng và hành động một cách đúng đắn.
Tôi phải thừa nhận rằng đặc biệt điểm thứ hai đôi khi làm cho tôi có những mối lo lắng bồn chồn. Vì phong trào còn non trẻ của chúng ta không có được những tư liệu hội viên từ phe có quan điểm trung lập, mà chủ yếu từ những quan điểm cực kỳ cực đoan, đó cũng là lẽ đương nhiên nếu dân tộc này, trong lĩnh vực hiểu biết các công việc ngoại giao cũng như trong các lĩnh vực khác, có nhiều định kiến hoặc hiểu biết không rõ về những nhóm người mà họ liên quan, cả về chính trị và triết học. Và điều này không áp dụng với những người gia nhập chúng ta từ Cánh Tả. Trái lại, chỉ dẫn trước đây của ông về những vấn đề này có thể là điều tai hại, ít nhất phần nào nó hiếm khi không được cân bằng bởi bản năng tự nhiên và bản năng tích cực còn lại hiện tại. Khi đó nó chỉ cần thiết để thay đổi một thái độ tốt hơn đối với sự ảnh hưởng mà trước đây đã tác động đến ông, và thường thì bản năng sức khỏe thiết yếu và sự thúc đẩy bản năng tự vệ hiện có trong ông có thể được coi là đồng minh tốt nhất của chúng ta.

Ảnh minh họa.
Mặt khác, thật khó để thuyết phục tư tưởng chính trị chân thật của một con người mà nền giáo dục trước đây của họ về lĩnh vực này không hề có lập luận và lôgic, nhưng trên hết, điều này cũng đã khơi dậy bản năng tự nhiên cuối cùng còn lại của ông về sự tôn thờ tính khách quan. Nói một cách chính xác, các thành viên của những người gọi là giới trí thức là những người cứng rắn nhất đối với việc bảo vệ chắc chắn và hợp lý lợi ích của họ và lợi ích của dân tộc. Họ không chỉ mang nặng những quan niệm và định kiến vô nghĩa, mà những gì làm cho các vấn đề hoàn toàn không thể chấp nhận được là ở chỗ họ đã mất và từ bỏ bản năng tự tự vệ tích cực. Phong trào Xã Hội Chủ Nghĩa Quốc Gia buộc phải kéo dài cuộc đấu tranh gian khó với những người này, gian khó là bởi vì, mặc dù hoàn toàn không có khả năng, nhưng họ lại không hề cảm thấy buồn vì tính tự cao tự đại quá mức làm cho họ coi thường người khác mà không có lý do, phần lớn là mạnh hơn họ. Những người tự cho mình là hiểu biết hết mọi thứ trên đời có thái độ kiêu kỳ, ngạo mạn, không có bất kỳ khả năng nghiên cứu và suy xét, lần lượt, phải được công nhận là những điều kiện tiên quyết đối với bất kỳ ý muốn và hành động nào trong lĩnh vực ngoại giao.
Vì ngày nay, chính những nhóm người này đang bắt đầu hướng khuynh hướng chính sách ngoại giao của chúng ta theo cách thức tồi tệ nhất khỏi bất kỳ sự bảo vệ thực tế lợi ích vốn có của dân tộc ta, đặt nó thay cho việc phục vụ tư tưởng lập dị của họ, tôi cảm thấy phận sự của tôi là thảo luận câu hỏi quan trọng nhất trong lĩnh vực ngoại giao cho những người ủng hộ tôi, mối quan hệ của chúng ta với Nga, đặc biệt, và hoàn toàn cần thiết cho sự hiểu biết chung và có thể trong phạm vi của một công việc như vậy. Nhưng trước tiên tôi muốn đưa ra những nhận xét mở đầu như sau:
Nếu theo chính sách đối ngoại, chúng ta phải hiểu quy định về những mối quan hệ của một quốc gia với các nước còn lại trên thế giới, phương thức của quy định này sẽ được xác định trong một số sự việc cụ thể. Hơn nữa, với vai trò là Xã Hội Chủ Nghĩa Quốc Gia, chúng ta có thể thiết lập nguyên tắc về bản chất của chính sách đối ngoại của một nhà nước dân tộc như sau: Chính sách ngoại giao của nhà nước dân tộc phải bảo vệ sự tồn tại của chủng tộc bao gồm trong nhà nước trên hành tinh, một mặt là tạo ra mối quan hệ lành mạnh, tự nhiên giữa dân số và sự tăng trưởng của quốc gia và mặt khác số lượng và chất lượng đất đai của đất nước đó.
Mục lục
 [ẩn]
Chúng ta có thể coi mối quan hệ là lành mạnh chỉ khi đảm bảo điều kiện sinh tồn của một dân tộc trên mảnh đất của dân tộc đó. Mọi điều kiện khác, thậm chí nếu tồn tại hàng trăm, hàng ngàn năm, thì vẫn không lành mạnh và chẳng sớm thì muộn sẽ dẫn đến sự tổn thương nếu không có sự hủy hoại của dân tộc đang được nói đến.
Chỉ có một không gian đủ rộng trên trái đất mới đảm bảo một quốc gia tự do tồn tại. Hơn nữa, diện tích sinh sống cần thiết của lãnh thổ không thể được đánh giá trên cơ sở các yêu cầu hiện tại, thậm chí trên thực tế không phải trên cơ sở hoa lợi của đất so với dân số. Vì như tôi đã giải thích ở tập đầu, theo “Chính Sách Liên Minh Của Đức Trước Chiến Tranh“ ngoài tầm quan trọng của đất như là một nguồn lương thực trực tiếp của một dân tộc, còn có một ý nghĩa khác, đó là nguồn quân sự và chính trị, phụ thuộc vào diện tích của một nhà nước. Nếu sự sinh tồn của một quốc gia được bảo đảm bởi số lượng đất đai của mình, thì quốc gia đó cũng phải có ý nghĩ tự bảo vệ đất đai hiện tại. Điều này nằm trong sức mạnh chính trị quyền lực chung của nhà nước, mà trong phạm vi không nhỏ được quyết định bởi sự suy xét về địa lý – quân sự.
Vì vậy, nước Đức có thể bảo vệ tương lai của mình chỉ với vai trò là một cường quốc thế giới. Trong hơn hai ngàn năm qua, việc bảo vệ ít nhiều lợi ích của dân tộc chúng vì, khi chúng ta xác định hoạt động có lợi của chúng ta trong các công việc ngoại giao là lịch sử thế giới. Chính chúng ta là những người chứng kiến sự việc này: vì những cuộc đấu tranh vĩ đại của dân tộc trong những năm 1914-1918 chỉ là cuộc đấu tranh của dân tộc Đức cho tồn tại của mình trên thế giới, nhưng chúng ta đã xác định rõ loại sự kiện này là Chiến Tranh Thế Giới.
Dân tộc Đức tham gia vào cuộc chiến tranh này với vai trò như là một cường quốc trên thế giới. Tôi nói tại đây “như là” vì trên thực tế nó chẳng là gì. Nếu nước Đức năm 1914 có mối quan hệ khác giữa diện tích và dân số, nước Đức sẽ thực sự là một cường quốc trên thế giới, và cuộc Chiến Tranh, ngoài tất cả các nhân tố khác, có thể được chấm dứt một cách thuận lợi.
Nước Đức ngày nay không phải là một cường quốc trên thế giới. Thậm chí chúng ta tạm thời đã không còn bất lực về quân sự, chúng ta không còn bất kỳ đòi hỏi nào về danh hiệu đó. Sự hình thành, giống như mối quan hệ thảm hại giữa dân số với diện tích của Đế chế Đức ngày nay, có thể có ý nghĩa gì trên hành tinh này? Trong một kỷ nguyên mà trái đất đang dần bị chia cắt giữa các nhà nước một trong số những nhà nước đó gần như hoàn toàn thuộc lục địa, thì chúng ta không thể nói về một cường quốc thê’ giới liên quan đến sự hình thành mà đất nước lệ thuộc của cường quốc đó bị giới hạn trong một diện tích bất hợp lý là năm trăm ngàn ki-lô-mét vuông.
Xét trên quan điểm lãnh thổ đơn thuần, diện tích của đế chế Đức hoàn toàn biến mất so với diện tích của các nước được gọi là cường quốc thế giới. Đừng để ai trích dẫn nước Anh là một bằng chứng của sự trái ngược này, vì nước Anh trên thực tế chỉ là một thủ đô lớn của đế chế Anh mà gần đây chiếm một phần tư bề mặt trái đất. Ngoài ra, chúng ta phải tính đến những nhà nước khổng lồ, trước tiên là Liên hợp chủng Hoa Kỳ, rồi đến Nga và Trung Quốc. Tất cả được tồn tại trong diện tích lớn hơn mười lần đế chế Đức. Và thậm chí nước Pháp cũng được coi là một trong những nhà nước này. Nước Pháp không chỉ ngày càng tăng cường quân đội của mình ở mức chưa từng có từ nguồn dự trữ những người da màu của thuộc nhiều đế chế của Pháp, mà còn về chủng tộc, nước Pháp đang có những tiến bộ lớn về chủng tộc da đen mà trên thực tế chúng ta hay nói về các quốc gia châu Phi đang sinh sống trên đất đai của châu Âu. Chính sách thuộc địa của nước Pháp ngày nay không thể so sánh với chính sách thuộc địa của nước Đức trong quá khứ. Nếu sự phát triển của Pháp theo kiểu hiện tại được tiếp tục trong ba trăm năm nữa, thì vết tích cuối cùng của dòng máu Frăng sẽ bao trùm ở quốc gia da trắng và da đen đang phát triển Châu Âu-Châu Phi. Một diện tích độc lập rộng lớn từ Rhine đến Công-gô, được sinh sống bởi chủng tộc thấp hơn đang dần được sản sinh từ sự lai căng liên tục.
Điều này phân biệt chính sách thuộc địa của Pháp so với chính sách thuộc địa của nước Đức cũ.
Chính sách thuộc địa của nước Đức trước đây, giống như mọi thứ chúng ta làm, đang được giảm một nửa. Nó không tăng diện tích định cư của đế chế Đức, và cũng không thực hiện bất kỳ nỗ lực nào – mặc dù đó đã là kẻ phạm tội – để thúc đẩy đế chế Đức bằng cách sử dụng dòng máu đen. Askaris ở Đông Phi Thuộc Địa Đức là một biện pháp vắn tắt và không cương quyết trong xu hướng này. Thực tế họ chỉ phục vụ việc bảo vệ thuộc địa của chính họ. Ý tưởng đưa đội quân da đen vào mặt trận châu Âu, ngoài tính bất khả thi thực tế trong Chiến Tranh Thế Giới, không bao giờ tồn tại thậm chí chỉ là dự định được thực hiện trong những hoàn cảnh thuận lợi hơn, trong khi, trái lại, nó luôn được coi và cảm nhận bởi người Pháp như là một lý do cơ bản cho hoạt động thuộc địa của họ.
Vì vậy, trên thế giới ngày nay chúng ta thấy một số nhà nước hùng mạnh, một trong số nhà nước đó không chỉ vượt xa sức mạnh của nước Đức chúng ta về dân số, mà diện tích của các nhà nước đó trên hết là sự ủng hộ chính về sức mạnh chính trị. Quan hệ của đế chế Đức với các nhà nước đang tồn tại trên thế giới không bao giờ thuận lợi như thời kỳ đầu lịch sử của chúng ta cách đây hai ngàn năm và lặp lại ngày nay. Khi đó chúng ta là một dân tộc còn non trẻ, bị đẩy vào một thế giới của những nhà nước lớn dễ bị sụp đổ, tên khổng lồ cuối cùng của những nhà nước này, đế quốc La Mã, giúp chúng ta sụp đổ. Ngày nay tự chúng ta tìm thấy trong một thế giới của những nhà nước lớn mạnh trong quá trình hình thành, với đế chế Đức ngày càng đắm chìm vào sự vô nghĩa.
Chúng ta phải nhớ trong đâu sự thực cay đắng này. Chúng ta phải theo đuổi và so sánh Quốc xã Đức qua nhiều thế kỷ trong mối quan hệ với các nhà nước khác về vấn đề dân số và diện tích. Tôi biết rằng mọi người khi đó sẽ đi đến một kết luận không còn minh mẫn mà tôi đã nêu ở đầu cuộc thảo luận này: nước Đức không còn là một cường quốc thế giới, bất kể nước Đức mạnh hay yếu xét trên quan điểm quân sự.
Chúng tôi đã mất toàn bộ sự cân bằng với các nước lớn khác trên trái đất và điều này chỉ do sự lãnh đạo thảm hại của đất nước chúng ta trong công việc ngoại giao, do sự thất bại hoàn toàn dưới sự dẫn đắt của cái mà tôi nên gọi là mục đích vốn có trong chính sách đối ngoại, và do sự mất bản năng tích cực và khả năng tự vệ.
Nếu phong trào Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia thực sự muốn được lịch sử tôn thờ bởi sứ mệnh vĩ đại đối với đất nước chúng ta, thì phong trào đó phải thấm nhuần tri thức và đau đớn trước tình trạng thực tế của chúng ta trên thế giới này; liều lĩnh và ý thức được mục tiêu của mình, phong trào đó phải tiến hành cuộc chiến tranh chống lại những gì không có mục đích và không có khả năng đã dẫn dắt dân tộc Đức trong đường lối ngoại giao. Khi đó, nếu không suy xét về “truyền thống và định kiến”, phong trào Chủ Nghĩa Xã Hội Dân Tộc phải có được sự khích lệ để thu thập nhân dân và sức mạnh của họ để tiến thẳng trên con đường mà sẽ đưa dân tộc này từ không gian sống bị hạn chế hiện tại đến một vùng đất mới, và do vậy cũng sẽ giải phóng phong trào Chủ Nghĩa Xã Hội Dân Tộc khỏi nguy cơ biến mất trên trái đất hoặc bị các nước khác coi như là một quốc gia nô lệ.
Phong trào Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia phải cố gắng xóa bỏ sự mất cân bằng giữa dân số và diện tích – coi diện tích như là một nguồn thức ăn cũng như cơ sở các hoạt động chính trị mạnh mẽ – giữa quá khứ lịch sử của chúng ta và tuyệt vọng về sự bất lực hiện tại của chúng ta. Và trong vấn đề, phong trào phải nhận thức được rằng chúng ta, với tư cách là những người bảo vệ nhân loại cao nhất trên trái đất, bị ràng buộc bởi nghĩa vụ cao nhất và phong trào càng cố gắng làm cho dân tộc Đức nhận thức được chủng tộc cốt để, ngoài việc nuôi dưỡng những con chó, con ngực, và con mèo, thì chúng sẽ có tình thương với đồng loại của chúng, thì phong trào càng có thể đáp ứng nghĩa vụ này.
Nếu tôi cho rằng chính sách của Đức ngày nay là không có mục đích và bất lực, bằng chứng cho sự khẳng định trên của tôi là sự thất bại thực tế của chính sách này. Nếu dân tộc ta đã thấp hơn về mặt tri thức hoặc hèn nhát, kết quả cuộc đấu tranh của dân tộc ta trên trái đất không thể tồi hơn những gì chúng ta đã thấy trước chúng ta ngày nay. Sự phát triển trong những thập kỷ cuối cùng trước Chiến tranh không làm chúng ta thất vọng vì lý do này; vì chúng ta không thể đo được sức mạnh của một đế chế chỉ bằng cách so sánh với các nhà nước khác. Và chính việc so sánh đã đưa ra bằng chứng rằng sự tăng cường sức mạnh của những nhà nước khác không chỉ không ngang nhau, mà còn lớn hơn về hiệu quả cuối cùng; và hậu quả là, bất chấp sự tăng cường rõ rệt về sức mạnh, con đường của nước Đức thực sự ngày càng khác nhiều so với con đường của các nhà nước khác và tụt hậu; tóm lại, sự chênh lệnh về phạm vi rộng lớn sẽ tăng sự thù hận. Vâng, khi thời gian trôi qua, chúng ta ngày càng cân bằng về dân số. Nhưng kể từ khi chẳng dân tộc nào trên thế giới vượt trội dân tộc ta về chủ nghĩa anh hùng, trên thực tế, dân tộc ta đã đổ nhiều máu ở tất cả các quốc gia trên trái đất đế duy trì sự tồn tại, thì sự thất bại có thể chỉ do đường lối sai lầm được đưa ra.
Nếu chúng ta đã xem xét kinh nghiệm chính trị của dân tộc ta trong hơn một ngàn năm về vấn đề này, nghĩ đến tất cả các cuộc chiến tranh và đấu tranh mà chúng ta đã trải qua, xem xét kết quả hiện tại của việc kết thúc những cuộc chiến tranh và đấu tranh đó, chúng ta sẽ buộc phải thừa nhận rằng biển máu này đã gây ra ba hiện tượng mà chúng ta được biện minh là duy trì thành quả của những hành động đã được xác định rõ ràng trong lĩnh vực ngoại giao và các hoạt động chính trị chung:
(1) Chiếm Ostmark làm thuộc địa, được tiến hành phần lớn bởi Bavarians;
(2) Chiếm và thâm nhập vào lãnh thổ phía đông của Elbe; và
(3) Tổ chức những người thuộc dòng họ Hohenzollerns của nhà nước Brandenburg – Phổ như là một mô hình và hạt nhân của sự kết tinh của đế chế Đức mới.
Một cảnh báo có tính chất răn đe cho tương lai!
Hai thắng lợi lớn đầu tiên của chính sách đối ngoại vẫn còn tồn tại mãi mãi. Nếu không có hai thắng lợi đó đất nước chúng ta ngày nay sẽ không còn có tầm quan trọng. Hai thắng lợi đó là đầu tiên, nhưng thật tiếc lại là nỗ lực duy nhất để làm cho sự gia tăng dân số phù hợp với diện tích đất đai. Và điều đó phải được coi là một thảm họa thực sự mà những nhà sử học Đức chưa bao giờ có thể dự đoán chính sách hai thành tựu này mà cho đến nay là lớn nhất và có ý nghĩa nhất trong tương lai, nhưng trái lại họ đã ca ngợi mọi thứ mà họ nhận thức được, tuyên dương và khâm phục chủ nghĩa anh hùng kỳ diệu, những cuộc chiến tranh và đấu tranh mạo hiểm, thay cho việc nhận ra là hầu hết những sự kiện này không phải là quan trọng nhất đối với đường lối phát triển to lớn của đất nước.
Thắng lợi vĩ đại thứ ba về hoạt động chính trị là sự hình thành nhà nước Phổ và sự nuôi dưỡng tư tưởng nhà nước đặc biệt, cũng như bản năng tự bảo tồn và tự vệ của quân đội Đức, thích nghi với thế giới hiện đại và phù hợp với hình thức đã được tổ chức. Sự phát triển về tư tưởng chiến đấu của mỗi cá nhân trong nhiệm vụ chiến đấu của dân tộc [nghĩa vụ tòng quân] đã phát sinh từ sự hình thành nhà nước và mọi khái niệm về nhà nước. Ý nghĩa của sự phát triển này không thể đánh giá cao. Thông qua kỷ luật của tổ chức quân đội Phổ, dân tộc Đức, đã có nhiều chủ nghĩa cá nhân do sự phân chia chủng tộc, ít nhất giành lại một phần quyền hạn trong tổ chức mà họ đã mất từ lâu. Những gì mà các dân tộc khác vẫn đương đầu trong cộng đồng là bản năng cộng đồng, chúng ta, đã giành lại được ít nhất một phần cộng đồng dân tộc trong quá trình huấn luyện quân sự. Vì vậy việc xóa bỏ nghĩa vụ tòng quân thông thường – mà đối với hàng chục dân tộc khác có thể là một vấn đề không quan trọng – lại rất quan trọng đối với chúng ta. Mười thế hệ của Đức không được huấn luyện quân sự và giáo dục đúng đắn đã để lại hậu quả xấu về sự phân chia chủng tộc và do đó là sự phân chia triết học – và đất nước chúng ta sẽ thực sự mất đi những gì còn lại cuối cùng của sự tồn tại độc lập trên hành tinh này. Chỉ thông qua những con người đặc biệt, trong sự che chở của các nước khác, tinh thần Đức mới có thể đóng góp vào văn hóa, và thậm chí nguồn gốc nền văn hóa đó sẽ không được thừa nhận. Sự phát triển văn hóa, cho đến khi tàn dư cuối cùng của dòng máu Aryan-Nordic trong chúng ta bị dơ bẩn hoặc bị hủy diệt.
Điều đáng chú ý là ý nghĩa của những thắng lợi chính trị thực sự mà dân tộc ta dành được trong các cuộc đấu tranh của mình đã kéo dài hơn một ngàn năm, lại không hiểu rõ hơn và được cảm phục bởi đối thủ của chúng ta hơn chính chúng ta. Thậm chí ngày nay chúng ta vẫn nói một cách say sưa về chủ nghĩa anh hùng mà đã cướp đi hàng triệu người mang dòng máu cao quý nhất, nhưng kết quả cuối cùng của nó thì hoàn toàn vẫn vô ích.
Sự khác biệt giữa những thắng lợi chính trị thực tế của dân tộc ta và dòng máu dân tộc cho những mục đích vô ích có tầm quan trọng lớn nhất đối với cách cư xử của chúng ta hiện tại và trong tương lai.
Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia phải không bao giờ kết hợp với chủ nghĩa yêu nước bẩn thỉu của thế giới tư sản hiện tại của chúng ta. Đặc biệt, cực kỳ nguy hiểm để coi những phát triển cuối cùng trước Chiến tranh là sự liên kết quá trình của chúng ta, chứ không phải là một nghĩa vụ xuất phát từ sự phát triển lịch sử của thế kỷ 19 mà đã được đặt nền tảng trong thời kỳ này. Trái lại với cách cư xử của những đại điện thời kỳ này, chúng ta lại phải tuyên bố mục đích cao nhất của tất cả chính sách đối ngoại, để biết: để cân bằng đất đai và dân số. Vâng, chúng ta chỉ có thể biết từ trước đây rằng để định ra mục đích cho hoạt động chính trị, chúng ta phải tiến hành theo hai xu hướng: Đất đai và đất trồng là mục tiêu của chính sách đối ngoại của chúng ta, và nền tảng đồng bộ mới được hình thành theo triết học là mục tiêu hoạt động chính trị trong nước.
Tôi vẫn muốn đưa ra quan điểm vắn tắt về vấn đề là trong phạm vi nào nhu cầu về đất và lãnh thổ dường như được chứng minh một cách đúng đắn. Điều này là cần thiết, vì thật đáng tiếc, thậm chí trong nhóm người được gọi là dân tộc, tất cả đã lên tiếng, cố gắng khắc phục sự bất công của năm 1918 như là mục đích của những cố gắng của nước Đức trong lĩnh vực ngoại giao, nhưng đồng thời phải thấy cần thiết để bảo đảm sự yêu thương và đồng cảm trong toàn bộ thế giới đó.
Tôi muốn đưa ra những nhận xét ban đầu như sau: Nhu cầu khôi phục lại biên giới năm 1914 là một phạm vi vô lý về mặt chính trị và hậu quả của nó là biến nó trở thành một tội phạm. Ngoài thực tế là biên giới của đế chế Đức năm 1914 là bất kỳ điều gì ngoại trừ tính hợp lý. Vì trên thực tế những đường biên giới đó không hoàn toàn có ý nghĩa là đã bao gồm những con người quốc tịch Đức, và cũng không phải là thực tiễn quân sự. Nó không phải là kết quả của hành động chính trị quan trọng, mà là những đường biên giới tạm thời trong cuộc đấu tranh chính trị mà chẳng có kết thúc; trên thực tế, một phần là do kết quả của sự may rủi. Với quyền công bằng và trong nhiều trường hợp có nhiều quyền hơn, một số năm trong lịch sử Đức có thể được lựa chọn là điển hình, và sự khôi phục các điều kiện tại thời điểm đó được công bố là mục đích hoạt động trong công việc ngoại giao.
Yêu cầu trên là hoàn toàn phù hợp với xã hội tư sản của chúng ta, mà ở đây cũng như bất kỳ nơi nào khác không có tư tưởng chính trị sáng tạo cho tương lai, mà trên thực tế chỉ sống trong quá khứ, trong quá khứ gần nhất; vì thậm chí sự nhìn về quá khứ của họ không thể vượt quá thời đại của họ. Định luật về quán tính đã ràng buộc họ với tình thế đã rồi và làm cho họ thích nghi với bất kỳ sự thay đổi nào trong đó, nhưng nếu không tăng cường hoạt động của sự đối lập này vượt quá sức mạnh của bảo tồn. Vì vậy rõ ràng rằng tầm nhìn chính trị của những người này không vượt quá năm 1914. Bằng cách tuyên bố sự khôi phục những đường biên giới này như là mục tiêu chính trị trong hoạt động của họ, họ đang sửa đổi liên minh đổ nát của phe đối lập. Chỉ bằng cách này mới có thể giải thích được rằng tám năm sau cuộc chiến tranh thế giới trong đó các nhà nước, mà một trong đó đã có những mong muốn khác nhau, tham gia liên minh của những thắng lợi của thời kỳ này thể được duy trì ít nhiều theo một cách thức liên tục.
Toàn bộ những nhà nước này đều là những người hường lợi từ sự sụp đổ của Đức. Mối lo ngại về sức mạnh của chúng ta đã làm giảm đi sự tham lam và đố kỵ về quyền lực to lớn và riêng rẽ giữa các nhà nước này. Bằng cách chiếm đoạt của đế chế Đức càng nhiều càng tốt, những nhà nước đó đã có được sự phòng thủ tốt nhất cho sự nổi dậy sắp tới. Một tâm hồn trong sạch và mối lo ngại về sức mạnh dân tộc của chúng ta vẫn là sự gắn bó lâu dài nhất để liên kết các thành viên khác nhau trong liên minh này.
Và chúng ta đã làm cho các nhà nước này toại nguyện. Bằng cách thiết lập lại đường biên giới năm 1914 như là một chương trình chính trị cho nước Đức, giai cấp tư sản của chúng ta đã làm xua đi những lo sợ của mọi nước thành viên mà không muốn liên kết với những kẻ thù của chúng ta, vì các nước đó chắc chắn sợ bị tấn công đơn lè và do đó mất đi sự bảo vệ của những đồng minh riêng rẽ của mình. Mỗi nhà nước đơn lẻ thường cảm thấy lo lắng và bị đe dọa bởi khẩu hiệu này.
Hơn nữa, điều này là vô nghĩa khi xét về hai khía cạnh :
(1) vì công cụ của quyền lực không đủ để có thể đưa quyền lực từ viển vông vào thực tế; và 1
(2) vì, nếu quyền lực có thể thực sự được thực thi, thì việc thực thi đó lại không mang lại kết quả to lớn đến nỗi, nhưng chỉ có Chúa mới biết, quyền lực đó sẽ không đáng để dân tộc ta đổ máu.
Vì quyền lực dường như chắc chắn sẽ bị nghi ngờ đối với bất kỳ ai mà đạt được việc thiết lập lại đường biên giới năm 1914 chỉ bằng sự đổ máu. Chỉ có đầu óc trẻ thơ và khờ dại mới có thể có ý tưởng rằng nhà nước có thể đem lại sự đúng đắn của Versailles bằng cách phinh nịnh và cầu xin. Ngoài thực tế rằng sự nỗ lực có thể là một yếu tố để trở thành con người nhiều tài năng như Talleyrand, những tài năng mà chúng ta không có. Một nửa những nhân vật chính trị của chúng ta gồm những phần tử cực kỳ khôn ngoan, nhưng lại nhu nhược và những phần tử đó bắt đầu thù địch với đất nước, trong khi những nhân vật còn lại bao gồm những phần tử có bản chất tốt, vô tư và có đầu óc thoải mái. Hơn nữa, thời thế đã thay đổi kê từ Hội Nghị Viên: Ngày nay, không phải là những hoàng tử hoặc công chúa tranh cãi và thỏa thuận về biên giới của nhà nước; chính người Do Thái kiên cường đã đấu tranh dành lại sự thống trị của mình đối với các quốc gia. Không quốc gia nào có thể chặt bỏ được cánh tay khỏi cổ của mình trừ khi có thanh gươm. Chỉ có sức mạnh đồng tâm và hợp lực về tình yêu đất nước cùng với sự bền bỉ mới có thể bất chấp chế độ nô dịch của các dân tộc trên thế giới. Quá trình đó đã và vẫn còn là một quá trình đẫm máu.
Tuy nhiên, nếu chúng ta có niềm tin rằng tương lai của nước Đức, bất kể những gì xảy ra, đòi hỏi sự hy sinh cao cả, ngoài tất cả các suy xét về tính thiết thực chính trị như vậy, chúng ta phải đề ra một mục đích xứng đáng với sự hy sinh này và đấu tranh vì mục đích đó.
Những đường biên giới của năm 1914 chẳng có ý nghĩa gì đối với tương lai của nước Đức. Những đường biên giới đó không bảo vệ được quá khứ, và cũng không chứa đựng bất kỳ sức mạnh nào cho tương lai. Thông qua các đường biên giới này, nước Đức sẽ không đạt được sự toàn vẹn bên trong cũng như không bảo vệ an toàn phương tiện sinh sống của mình, hoặc những đường biên giới này, nhìn từ quan điểm quân sự, dường như không thích hợp hoặc thậm chí không thỏa mãn, hoặc cuối cùng những đường biên giới không thể cải thiện được quan hệ mà hiện nay chính chúng ta thấy được với các cường quốc khác trên thế giới, hoặc theo cách diễn đạt hay hơn, là cường quốc thực sự trên thế giới. Sự tụt hậu sẽ không bắt kịp được với nước Anh, sự lớn mạnh của Liên Minh sẽ không đạt được; thậm chí Pháp không bị giảm đáng kể tầm quan trọng chính trị trên thế giới.
Chỉ một điều chắc chắn là: ngay cả với một kết quả thuận lợi, thì sự nỗ lực khôi phục lại đường biên giới năm 1914 sẽ dẫn đến sự đố máu nhiều hơn nữa của những con người trên khắp đất nước của chúng ta, nhiều đến nỗi máu không còn giá trị để đi đến quyết định và hành động thực sự để bảo đảm tương lai của đất nước. Trái lại, say sưa với thắng lợi hời hợt, chúng ta nên từ bỏ bất kỳ mục tiêu nào xa hơn, càng nhiều “vinh danh quốc gia” được hồi phục một cách dễ dàng và, ít nhất tại thời điểm này, một vài cánh cửa đã được mở lại cho sự phát triển thương mại.
Trái ngược với điều này, chúng ta, Những Người Theo Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia phải quyết tâm giữ mục tiêu của chúng ta trong chính sách ngoại giao, cụ thể là, bảo đảm cho dân tộc Đức đất đai mà họ có quyền được hưởng trên trái đất này. Và hành động này chỉ là một hành động mà, trước Chúa và con cháu sau này của nước Đức chúng ta, sẽ làm cho sự hy sinh máu thịt đó được minh chứng: trước Chúa, vì chúng ta đã sinh ra trên trái đất này với sứ mệnh của cuộc đấu tranh bất diệt vì miếng ăn hàng ngày của chúng ta, con người không được ban tặng một thứ gì, và những người có được địa vị là những vị chúa của trái đất chỉ do tài năng và lòng dũng cảm mà họ có thể trinh phục và bảo vệ trái đất; và trước con cháu sau này của nước Đức đến nay, chúng ta đã không phải đổ máu của người dân trong đó hàng ngàn người khác không truyền lại cho con cháu sau này. Một ngày nào đó, đất đai mà những thế hệ nông dân Đức có thể sinh ra những đứa con trai hùng mạnh trên đó sẽ khuyên khích việc đâu tư của những đứa con trai ngày nay, và một ngày nào đó những chính khách sẽ làm tròn trách nhiệm đối với tội ác đẫm máu và sự hy sinh của dân tộc, ngay cả khi họ bị ngược đãi bởi những người đương thời.

Ảnh minh họa.
Và tôi phải tấn công mạnh vào những người công kích cây bút truyền thống này, những người cho rằng việc chiếm đất đai là vi phạm quyền thiêng liêng của con người và công kích việc chiếm đất đó trong những tác phẩm của họ. Mọi người không bao giờ biết ai là người đứng sau những cây bút này. Nhưng có một điều chắc chắn rằng sự nhầm lẫn mà họ tạo ra là do mong muốn và phù hợp với kè thù của đất nước chúng ta. Với quan điểm như vậy, họ góp phần làm suy yếu và làm tiêu tan ý chí của dân tộc chúng ta vì cách bảo vệ các nhu cầu thiết yếu đúng đắn duy nhất của họ. Vì không có dân tộc nào trên trái đất có sức mạnh của ý chí hoặc quyền tối cao nhiều bằng diện tích lãnh thổ. Nhưng đường biên giới của Đức chỉ là đường biên giới tự nhiên, đường biên giới tạm thời trong cuộc đấu tranh chính trị hiện tại ở bất kỳ thời kỳ nào, và cũng là ranh giới diện tích đất sinh hoạt của các quốc gia khác. Và đúng như hình dạng của chiếc Lò Nung trái đất của chúng ta dường như không thể biến đổi được như đá granit đối với những người khờ khạo thiếu suy nghĩ, nhưng thực tế chỉ thể hiện một sự gián đoạn rõ ràng trong một sự phát triển liên tục cho mỗi thời kỳ, được tạo ra bởi những thế lực Tự Nhiên hùng mạnh trong một quá trình phát triển liên tục, sẽ chỉ được chuyển hóa hoặc tiêu hủy ngày mai bởi những thế lực lớn hơn, giống như ranh giới diện tích đất sinh hoạt trong đời sống của các quốc gia.
Con người thiết lập và thay đối ranh giới của Nhà nước.
Thực tế là một quốc gia đã chiếm được một lượng lớn đất đai thì không có nghĩa vụ nào cao hơn mà quốc gia đó được công nhận vĩnh viễn. Trên hết, quốc gia đó đã chứng tỏ được sức mạnh của những người chinh phục và điểm yếu của các quốc gia. Và trong trường hợp này, quyền lợi thuộc về sức mạnh này. Nếu nước Đức ngày nay, được khoanh lại thành một khu vực không thể vào được, phải đối mặt với một tương lai thảm hại, điều này không phải lệnh của Thần Mệnh mà là sự nổi loạn chống lại nhà nước về những vấn đề tạo thành một sự sỉ nhục đối với Thần Mệnh. Nhiều quyền lực cao hơn không có không hứa hẹn với một quốc gia là nhiều lãnh thổ hơn nước Đức, hoặc bị xâm phạm bởi việc phân bố đất đai không công bằng. Tổ tiên của chúng ta không phải nhận được đất đai mà ngày nay chúng ta đang sống trên mảnh đất đó như một sự ban tặng của Thượng Đế, nhưng đã phải đấu tranh vì đất đai mặc dù có nguy hiểm đến tính mạng, trong tương lai, sự độ lượng truyền thống sẽ không giành được đất đai cho chúng ta và do đó cuộc sống của người dân chúng ta, nhưng chỉ là sức mạnh của một cuộc chiến tranh thắng lợi. Giống như ngày nay tất cả chúng ta công nhận tính tất yếu của việc tính toán với Pháp, đó là điều không có giá trị về lâu dài nếu nó thể hiện toàn bộ mục tiêu của chúng ta trong chính sách đối ngoại. Điều này có thể và sẽ đạt được ý nghĩa chỉ khi nó có được sự bao bọc phía sau để mở rộng không gian sống của dân tộc chúng ta tại châu Âu. Vì đó không phải là sự chiếm thuộc địa mà chúng ta phải thấy giải pháp của vấn đề này, nhưng việc chiếm độc quyền của một lãnh thổ để định cư, và sẽ mở rộng diện tích của đất nước, và do đó không chỉ giữ được những người định cư mới trong một cộng đồng thân thiện nhất với mảnh đất của nguồn gốc của họ, nhưng bảo đảm những lợi thế cho toàn bộ diện tích nằm trong sự mở rộng thống nhất.
Phong trào dân tộc không phải là những chiến binh của các dân tộc khác, mà là những chiến binh tiên phong của phong trào đó. Nếu không phong trào đó là không cần thiết và trên hết là không có quyền để than phiền về quá khứ. Vì trong trường hợp này, nó đang được diễn ra theo cách tương tự chính xác. Chính sách trong quá khứ của Đức đã được xác định sai lầm bởi sự suy xét của triều đại, và chính sách tương lai phải không được chỉ đạo bởi những kẻ ngu ngốc trên thế giới. Đặc biệt, chúng tôi không phải là những cảnh sát bảo vệ “các quốc gia bé nhỏ tội nghiệp”, được biết đến mà là những người lính của đất nước chúng tôi.
Nhưng chúng ta, những người Chủ Nghĩa Xã Hội Quốc Gia phải đi xa hơn. Quyền sở hữu đất đai có thể trở thành một nhiệm vụ nếu không có sự mở rộng đất đai của mình, một quốc gia lớn dường như phải chịu sự hủy diệt. Và đặc biệt nhất là khi không phải một số dân tộc da đen nhỏ bé hoặc dân tộc khác có quan tâm, nhưng nguồn gốc cuộc sống của Đức mà đã tạo ra hình ảnh văn hóa thế giới ngày nay. Đức sẽ là một cường quốc thế giới hoặc sẽ không có nước Đức. Và đối với cường quốc thế giới nước Đức cần có sự rộng lớn để có được vị thế mà nước Đức cần trong thời kỳ hiện tại, và cuộc sống cho các công dân của nước Đức.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét