Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Mein Kampf (62)

MEIN KAMPF – CUỘC ĐỜI TRANH ĐẤU CỦA TÔI
ADOLF HITLER
CHIA SẺ VỚI ĐỘC GIẢ
Do http://nguyentandung.org cũng như nhiều trang khác mang tên các nhà cầm quyền cộng sản tại Việt nam cho đăng tải vô điều kiện một tác phẩm tuyên truyền độc hại cùng cực được tối tác bởi Adolf Hitler nên tôi cũng cho đăng tải lại ở đây tác phẩm đó nhưng có điều kiện nghiêm ngặt nhất: độc giả phải hiểu rằng ngoài những đoạn văn chửi rủa chính đáng (vừa chính xác vừa đúng đắn lại vừa cần thiết) về Chủ nghĩa Marx cùng với Cộng sản Nga, còn lại tác phẩm đó rất đáng bị nguyền rủa chính đáng nhất!

Tập 2: Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia
CHƯƠNG 7.4: HITLER VÀ SỰ THÀNH CÔNG DIỄN THUYẾT
Chúng tôi chỉ có thời gian trong vòng một ngày để dán các tấm áp phích cổ động, đó cũng chính là ngày thứ năm. Đáng tiếc là hôm đó trời lại mưa ngay vào buổi sáng và sự e sợ, lo ngại dường như là chính đáng, vì liệu trong tình cảnh như thế, liệu lại có ít người muốn ở nhà thay vì vội vã tới dự đại hội giữa trời mưa tuyết, mà ờ đó còn có khả năng giết người hoặc ngộ sát chăng?!

Adolf Hitler.
Thực sự vào sáng thứ năm tôi tự nhiên thấy lo sợ chẳng mấy người sẽ tới tham dự (mà như thế thì tôi sẽ trở thành người tự biến mình thành kẻ ngốc trước Hiệp hội lao động) nên tôi hối hả đọc cho thư ký đánh máy một vài tờ truyền đơn và cho in ra đế họ rải đi rộng rãi vào buổi chiều. Đương nhiên nội dung của những tờ truyền đơn đó là yêu cầu mọi người đến tham dự đại hội này.
Mục lục
 [ẩn]
Hai chiếc xe tải mà tôi đã cho thuê đều được sơn màu đỏ một cách triệt để, trên đó cắm vài lá cờ của chúng tôi và mỗi xe có khoảng mười lăm đến hai chục đảng viên ngồi trên đó; họ đã nhận được mệnh lệnh, cần lái xe qua các con phố rải các tờ truyền đơn, tuyên truyền ngắn gọn, súc tích về đại hội quần chúng vào buổi tối. Đó là lần đầu tiên những chiếc xe tải đi trong thành phố với những lá cờ mà trên đó không có dấu tích gì của chủ nghĩa Marx. Dân chúng nhìn chằm chằm vào những chiếc xe được trang trí màu đỏ với những lá cờ hình chữ thập ngoặc đang tung bay phấp phới mà miệng há ngoác, trong khi ở những quận ngoại thành, vô vàn nắm đấm tròn đã giơ lên, chủ nhân của những nắm đấm đó rõ ràng đang rất giận dữ về một cách thức “khiêu khích của giai cấp vô sản” hoàn toàn mới lạ nhất. Bởi để tổ chức các đại hội thì chỉ chủ nghĩa Marx mới có quyền lái những chiếc xe tải giống như chúng tôi đang làm, đi vòng quanh thành phố mà thôi.
Bảy giờ tối, rạp xiếc vẫn chưa đông lắm. Trong mười phút, tôi liên tục nhận thông báo qua điện thoại và cảm thấy tương đối bất an; bởi vào lúc bảy giờ tối hay bảy giờ mười lăm, những phòng họp khác đa phần đều đã được một nửa và thường xuyên là gần đầy những người đến tham dự rồi. Tuy nhiên, điều này đã sớm được giải thích. Tôi đã không tính tới kích cỡ khổng lồ của căn phòng mới: Sẽ nhìn rất vừa mắt với một nghìn người đã ổn định chỗ ngồi trong phòng họp tại Nhà bia Cung đình Hofbräuhaussaal, nhưng tại Rạp xiếc Krone này, con số đó chẳng có ý nghĩa gì, bởi căn phòng quá to, dường như nuốt gọn tất cả số người đó. Vì thế mà người ta gần như không nhìn thấy họ. Nhưng chỉ một lúc sau, vài tin tức khả quan đã đến. Tám giờ kém mười lăm, căn phòng đã được gần ba phần tư và còn có một đám người rất đông đang đứng trước quầy thu ngân. Vì thế mà tôi lái xe đi đến đó.
Tám giờ hai phút tôi có mặt tại Rạp xiếc. Có thế nhìn thấy ngày càng đông những dòng người kéo đến, một phần là những người tò mò, trong đó cũng có cà những kè thù địch muốn đứng bên ngoài chờ xem kết quả ra sao.
Khi tôi bước vào phòng họp khổng lồ đó, niềm vui đã tràn ngập trong tôi y như một năm trước đây, khi mà đại hội đầu tiên được tổ chức tại phòng họp của Nhà bia Cung đình Hofbräuhaus. Nhưng cho tới khi tôi len lỏi qua bức tường người và tới được bục diễn thuyết được đặt cao hơn, tôi mới thấy hết sự thành công dưới quy mô thực của nó. Cả phòng họp giống như một con trai khổng lồ trước mắt tôi, chứa đầy cơ man nào là người. Chỉ riêng trong vòng tròn nơi thường biểu diễn xiếc đã chật kín. Phải hơn năm nghìn sáu trăm tấm vé đã được phát ra, và nếu người ta tính thêm số người thất nghiệp cùng các sinh viên nghèo và các đội duy trì trật tự của chúng tôi cộng lại thì con số có mặt có thể lên đến khoảng sáu nghìn năm trăm người.
“Tương lai hay sự suy tàn” là chủ đề của đại hội và trái tim tôi hân hoan biết bao với niềm tin chắc chắn rằng tương lai đang nằm ngay trước mắt tôi đây.

Hitler diễn thuyết.
Tôi bắt đầu nói và diễn thuyết gần hai tiếng rưỡi. Linh cảm mách bảo tôi rằng sau nửa tiếng đầu tiên, đại hội đã trở thành một thành công rực rỡ. Sự kết nối với tất cả hàng ngàn cá nhân tại đây đã được tạo ra. Sau nửa tiếng đầu tiên, tôi đã bị ngắt quãng bởi những tràng pháo tay vang lên trong sự òa vỡ tự phát mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, để rồi sau hai giờ tiếp theo, nó tắt dần và trở thành một sự tĩnh lặng đầy trang trọng mà sau này tôi thường xuyên được trải nghiệm cũng như điều đó đã điều đọng lại trong mỗi cá nhân không bao giờ quên. Người ta gần như chẳng nghe thấy gì ngoài hơi thở của lượng người khổng lồ tham dự đại hội và chỉ đến khi tôi kết thúc lời nói cuối cùng, mọi thứ mới đột nhiên trào dâng và mọi người cất vang bài hát “Nước Đức” trong sự nồng nhiệt nhất để tìm thấy một sự kết thúc nhẹ nhõm.
Tôi vẫn dõi theo việc cái rạp khổng lồ bắt đầu trống dần như thế nào và biển người mênh mông kia chen lấn nhau phải gần hai mươi phút mới ra khỏi cửa, dù đó là một cái cổng rất to. Sau đó tôi mới rời khỏi hội trường, hạnh phúc khôn xiết trở về nhà. Người ta đã chụp ảnh đại hội đâu tiên trong Rạp xiếc Krone tại München. Những bức ảnh chỉ ra tầm quan trọng và quy mô của đại hội rõ hơn những lời nói. Những tờ báo của giai cấp tư sàn đã đưa lên những hình ảnh minh họa cùng những thông báo mà trong đó, họ vẫn chỉ nhắc đến rằng, đó là một đại hội “quốc gia”, còn về những người tổ chức thì họ vẫn im lặng cái kiểu phổ biến giản dị như mọi khi.
Với việc đó, chúng tôi, từ khuôn khổ của một đảng phái thông thường, lần đầu tiên đã tiến xa ra ngoài. Giờ thì người ta không thể qua mặt chúng tôi được nữa. Để ngăn chặn người ta gây ấn tượng rằng thành công của đại hội này chỉ như phù du, chớp nhoáng, tôi đã sắp xếp ngay một đại hội thứ hai cho tuần tiếp theo tại Rạp xiếc và kết quả vẫn như vậy. Không gian khổng lồ ấy gần như vỡ tung bởi có quá nhiều người tham dự, đến độ tôi đã quyết định sẽ lại tổ chức một đại hội thứ ba trong tuần tiếp theo vẫn với cách thức đó. Và đến lần thứ ba thì Rạp xiếc khổng lồ từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng chật ních người và người.
(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)
nguyentandung.org lược dịch từ quyển Mein Kampf.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét