Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

Học giả bù trất về toàn trị

Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Thế là sau bao năm mải mê "đang theo đĩ" (ý nhầm!) "đi theo đảng", bỗng nhiên "người ta" trìu mến trao tặng nhau căn bịnh tâm thần, ngay trong tòa nhà mới cáo cạnh tốn mấy ngàn tỉ đồng. Nhiều ông (bà) nghị đòi "chuẩn hóa" óc não "các đ/c" hoàn toàn được chứng thực lành mạnh, trước khi ứng cử làm đại biểu của... "nhân dân chúng ta" (!).

Cái giống gì cũng nhân danh "chúng ta", trong đó nhiều ông (bà), dù là thường dân, dù viết chủ đề gì, cũng mải miết sử dụng nó, như thể họ đang là đại diện của "nhân dân chúng ta" (!). Tuy nhiên, đó là một đề tài khác thuộc phép "ngụy biện trọng âm", nếu có dịp người viết xin trở lại bàn luận, ngõ hầu, giúp cho những "bộ não chúng ta" (đó đó) bớt đen đi tí xíu.

Ông David Koh bù trất.

Tiến sỹ David Koh, một nhà nghiên cứu về chính trị - sành sỏi tiếng Việt - của Viện Nghiên cứu Đông Nam Á, bên cạnh nhận định nền chính trị của CSVN phân tán quyền lực, còn nói rằng [1]:

"...Cho nên tôi nghĩ đội ngũ lãnh đạo Việt Nam bây giờ cần một sự thay đổi về thế hệ, và nếu mà tôi là ông Dũng, ông Trọng, hay là ông Hùng, tôi sẽ nghĩ rằng tất cả mọi người về hưu đi, cho người trẻ người ta làm...".

Ý kiến David Koh không mới, nó có từ cách đây trên dưới 20 năm, "người ta" cũng ta thán, kêu rên những ông (bà) CS thời đoạn đó như thế, lúc Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Sinh Hùng, Trần Đại Quang, Nguyễn Thị Kim Ngân, Tòng Thị Phóng, Lê Thanh Hải, Phạm Quang Nghị v.v... đang... trẻ. Chứng minh cho luận điểm "...cho người trẻ người ta làm..." là hoạt động - đối nội và đối ngoại - của các ông (bà) đó, hiện nay (!).

Nếu ai hoài nghi, hãy xem lại "Bên Thắng Cuộc" để thấy những bộ mặt trẻ đấy, vào bấy giờ đã làm được gì (!).

Nếu ai chê bai Hùng - Dũng - Sang - Trọng, hãy điểm lại những bộ mặt trẻ đương thời, có "tiếng" như: Vũ Đức Đam (51 tuổi), Hoàng Trung Hải (55 tuổi), Đinh La Thăng (54 tuổi), Nguyễn Thanh Nghị (38 tuổi), Võ Văn Thưởng (44 tuổi), Trần Hoàng Ngân (50 tuổi), Nguyễn Phương Nga (51 tuổi), Nguyễn Thị Kim Tiến (55 tuổi), Nguyễn Xuân Anh (38 tuổi - con trai Nguyễn Văn Chi), Trần Sỹ Thanh (43 tuổi - cháu Nguyễn Sinh Hùng), Nông Quốc Tuấn (51 tuổi), Nguyễn Đức Chung (47 tuổi - giám đốc CA Hà Nội) v.v... xem thử, người dân đặt "kỳ vọng" gì vào họ(?!).

Ông Stephen B. Young cũng bù trất

Giáo sư Stephen B. Young, một học giả nổi tiếng, sinh năm 1945, có vợ người Mỹ gốc Việt [2]. Ông Young cũng sành sỏi tiếng Việt không kém ông Koh.

Theo trang Trí Nhân Media, năm 1992, lần đầu tiên ông Steven B. Young, với tuổi 47, hăm hở về quê vợ để nghiên cứu và góp ý cải thiện tình trạng chính trị tại Việt Nam. Tấm thịnh tình thật đáng ghi nhận từ ông Young, với tư cách "chàng rể" Mỹ có lòng cải thiện đời sống chính trị "bần cùng" cho "nhạc phụ".

Trong chuyến đi đó, sau nhiều tháng thăm thú, ngắm nhìn, nghiên cứu, Stephen B. Young đưa ra sáu điểm để dân chủ hóa nước CHXHCNVN. Trong đó, quan trọng nhất, điểm 1 nói rằng [3]:

Mặt Trận Tổ Quốc, sau khi thỏa thuận với đảng cộng sản, điều này rất dễ vì Ban lãnh đạo Mặt Trận Tổ Quốc gồm đảng viên Trung ương đảng cộng sản, đứng ra tổ chức một Dân tộc Đại hội để tiến tới thực hiện Đại đoàn kết toàn dân. Khi chuẩn bị làm việc này, chánh phủ bắt đầu trả tự do cho tất cả tù chánh trị, tôn giáo, bất đồng chánh kiến, nhứt là những thanh niên, sinh viên, học sinh chống giặc tàu xâm lược, đồng thời mời những người, những nhóm, những Diễn đàn dân sự cùng tham dự Đại hội Dân tộc để cùng suy nghĩ chuẩn bị cho những bước kế tiếp.

Từ điểm 1, ông Young khai triển 5 điểm còn lại và nhận định nước CHXHCNVN đứng trước cơ may chuyển đổi ôn hòa từ toàn trị sang dân chủ, lại không gây ra bất kỳ biến loạn nào - một kịch bản đẹp như... mơ (!).

Ngay từ điểm 1 đủ cho thấy lý thuyết suông (dù đáng ghi nhận tấm lòng) từ giáo sư Stenven B. Young, bởi không tài nào áp dụng vào thực tế nước CHXHCNVN. Ngay từ điểm 1, ông đã chối bỏ tiền đề đầu tiên được viết trong đìều 4 Hiến pháp của nước CHXHCNVN. Nói cách khác, ông phủ nhận thực tiễn xảy ra tại Việt Nam bấy giờ và cho cả đến nay. Một thực tiễn toàn trị. ĐCSVN và các tổ chức như MTTQVN là "một đống", không phải "một khối". Thực tế nghiệt ngã đó bít tất cả những lối ra cho Việt Nam theo kiểu "ôn hòa sách vở".

Trong "cái đống" đó, làm sao có chỗ cho "hy sinh"? Mặt khác, giá trị này xa lắc, ít nhất cái thuở, "người ta" xúi cô gái 16 tuổi Võ Thị Sáu chọi lựu đạn hay giục cậu bé 14 tuổi Nông Văn Dèn [*]"đùng đùng đùng, đoàng đoàng đoàng, anh vẫn đi" (!). Giá trị gọi là "hy sinh" quá xa lạ, vốn dĩ người CS cỡi lên nó để đoạt lấy lợi ích và phân chia lẫn nhau, tất nhiên, chỉ cho những ai còn sống sót, sau những... xúi dại đó.

Điều gây ngạc nhiên, khi ông Young dùng chữ "...điều này rất dễ...". Quả chủ quan và hình như chàng rể Mỹ hiểu quá ít về "quê vợ" với giá trị "danh dự" hay "liêm sỉ", vốn trở thành "đồ cổ" quý hiếm (!). Có! Nó đã từng tồn tại rộng rãi, nhưng gần như "tuyệt chủng" từ lâu lắm rồi!

Xin hãy nhìn, ngày nay còn lãnh vực nào không bị chính trị hóa??? Một thứ "chính trị hóa" bạo liệt nhưng vô cùng kém văn minh. Nó đã làm đảo lộn mọi giá trị văn hóa & đạo đức - nền tảng để một đất nước an hòa và thịnh vượng. Không riêng Việt Nam, tại cả Trung Quốc, Bắc Hàn, Cuba.

Nền chính trị độc tài toàn trị tại VN

Đại hội lần IV của người CS vào năm 1976, ông trùm CS - Lê Duẩn từng khẳng định: "tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa". Xin lỗi, Lê Duẩn với trình độ tiểu học, ông ta hiểu gì về các quy luật kinh tế - chính trị? Ông ta đã bao giờ nghiên cứu các trường phái triết học chưa, lại mạnh dạn áp đặt cái tư duy phản khoa học và rất quái đản đó (???). 

Lê Duẩn không những đi ngược lại "triết học Mác - Lê Nin" mà còn không hiểu gì các trường phái triết học duy vật khác, bằng suy nghĩ: "Ý thức quyết định vật chất". 

Đó là điều tàn nhẫn nhất và ngu xuẩn nhất "dành cho" cả miền Bắc và miền Nam Việt Nam sau 1975.

Dù miền Nam bấy giờ chưa đạt dân chủ mức độ cao, nhưng trong lòng xã hội đã có nền kinh tế thị trường và các biểu hiện dân chủ khác (đa đảng, biểu tình, hội đoàn, tự do ngôn luận, tự do học thuật v.v...), trong khi đó, miền Bắc cho đến 1975, chưa hề có ý thức gì về các khái niệm tự do - dân chủ như vậy. 

Từ lý thuyết dốt nát của Lê Duẩn, xin vẽ ra hình ảnh "chạy đua" để quý độc giả dễ hình dung: 

Em tôi đang chạy trước tôi 2km. Tôi - với sức già - lẽ ra bảo nó, mày chạy chậm chậm lại một chút, cho anh theo kịp. Nhưng tôi đã không làm như thế. Vì ganh ghét sức trẻ và tị hiềm với kỹ thuật chạy của em mình, tôi dùng "quyền huynh thế phụ" buộc nó chạy... thụt lùi. Giá như, tôi vì tương lai con nó và con tôi, tôi chỉ cần ép: Mày đứng yên đấy, khi nào anh tới rồi anh và em cùng chạy. Nếu như thế, toàn cõi Việt Nam đã khá hơn rất nhiều trong 39 năm qua. Đằng này, tôi buộc em tôi chạy thụt lùi mà mặt thì cứ hướng về đằng trước, nó không vấp té gãy giò, dập mặt; nó không hận tôi thì mới lạ (!). 

Nghiệt ngã hơn nhiều lần so với hình ảnh trên, bởi người CS tự đặt để thân phận "kẻ chiến thắng", nên họ không bao giờ nghĩ như thế, dù hình ảnh diễn giải (như trên) không phải một "người anh cao thượng", nhưng còn tạm chấp nhận, vì tương lai cả "dòng tộc" Việt Nam cùng chan hòa và thân ái. Cũng vì lẽ đó, những hành vi ồ ạt và đồng loạt cướp bóc, vơ vét và trả thù miền Nam - sau "thắng cuộc" - bằng mọi hình thức: đánh tư sản, đổi tiền, học tập cải tạo, thuyền nhân v.v... đã diễn ra. 

Bùn đen vấy bẩn chín tầng mây - người đời từng thét lên như thế! 

Phân tích trên, không nhằm chia rẽ dân tộc, thay vào đó, người viết muốn chuyển thông điệp đến đông đảo độc giả rằng: Cộng sản không chỉ ngu dốt mà còn tham tàn và lừa bịp cả người dân miền Bắc, khi xô đẩy hàng triệu con người vào cuộc chiến tranh, với "chiến lợi phẩm" chỉ thuộc về tầng lớp đầu sỏ. 

Hàng triệu người dân miền Bắc: bộ đội dù mang danh liệt sĩ hay thương binh, cho đến lực lượng thanh niên xung phong, cùng các gia đình của họ, hoàn toàn trắng tay và trắng mắt sau cuộc "đại lừa đảo và cướp phá" của CSVN. Thực tế cho đến nay đã quá rõ, người CS không còn gì biện bạch nổi!

Càng đáng trách, không chỉ những năm đầu sau 1975 mà cho đến nay, không một ai chứng minh nổi "học thuyết Lê Duẩn" khoa học ra làm sao (!). Người CS tảng lờ và tự xí xóa trong âm thầm một cách rất bẩn thỉu!

Một trùm CS như Lê Duẩn chẳng có chút kiến thức gì cho ra hồn, chỉ bằng cách "đại rủ rê" hàng trăm tên "đầu trộm đuôi cướp" cộm cán để ăn cướp toàn diện & khốc liệt của toàn dân Việt Nam, bỗng dưng "được" biến thành "thánh nhân" và toàn dân phải tuân mọi "thánh ý" một thuở.

Bọn có chữ mang danh "trí thức", cũng từ dạo đó, tràn vào và nổi lềnh bềnh như những đống phân trong các "trường đại học" và các "viện nghiên cứu & học viện" trên toàn cõi Việt Nam. 

Thử hỏi, từ 1976, lúc Lê Duẩn ăn nói bậy bạ như thế, bọn "trí thức" "đầu dây mối nhợ" (sinh trưởng những năm 1940 - 1950) làm gì hay hắt "cái thúng phân" khổng lồ đó cho thế hệ sinh từ cuối 50 đến 1960 cho đến mãi những năm 80 - 90 vẫn còn? Cũng từ đó, "bầy sâu trí thức" sinh sôi và hàng trăm tên đang chễm chệ cầm đầu vai trò "hiệu trưởng", "viện trưởng" v.v... "Bầy sâu trí thức" có đủ can đảm bác bỏ Lê Duẩn về mặt "học thuật" hay chúng phơi bộ mặt "giá áo túi cơm" của thân phận trí nô? 

Chế độ toàn trị bắt đầu tại Việt Nam, những tưởng không có gì khó hiểu, bắt đầu từ đại tiện nhân Lê Duẩn - một tên CS dốt nát, man rợ, tham tàn, hủ lậu và phi nhân tính. Từ đó, sanh ra cả bầy sâu nhung nhúc trong bộ chính trị hiện tại, có gì là khó hiểu. Nhân - Quả thật đơn giản.

Kết

Lịch sử miền Bắc Việt Nam, vốn đặc trưng chủ yếu bởi 2 yếu tố: a) Không có kinh tế thị trường. b) Một nền hỗn hợp chính trị vừa phong kiến vừa thuộc địa vừa ảnh hưởng tư tưởng Lê Nin - Stalin - Mao. Một nền chính trị quái dị, khó gọi tên. Một nền "chính trị ba trợn" kéo dài từ thời chiến cho đến thời bình. Từ đó, dẫn dắt và thôn tinh cả Việt Nam lâm vào căn bệnh "chính trị hóa" kinh niên và mãn tính.

Làm chính trị, không phải tính trên số tuổi, càng không phải bằng cấp, địa vị càng cao, nhận định chính trị càng nặng ký và đáng xem là chuẩn mực.

Tuổi trẻ không quyết định cho hoạt động chính trị, thay vào đó, nền tảng văn hóa - giáo dục sẽ chỉ ra những khuôn mặt đủ sức làm chính trị. Xin nhớ cho, học hàm - học vị dưới chế độ độc tài toàn trị, không chứng minh tri thức của người nắm bằng cấp đó, dù được cấp từ các quốc gia dân chủ, nó cũng chỉ có giá trị về mặt chuyên môn. 

Làm chính trị lại là một chuyên môn ở đỉnh cao khoa học pha lẫn nghệ thuật. Nghệ thuật làm chính trị không phải diễn tuồng mua vui.

Văn hóa "làm chính trị" Việt Nam ngày càng sa lầy vào "văn hóa Nguyễn Công Trứ":

Làm trai đứng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.

Những ai muốn "làm chính trị" để mưu cầu công danh (nhấn mạnh) ở Việt Nam, đừng biến cái sân khấu đó thành nơi trình diễn những màn hoạt kê.

Nước CHXHCNVN từ lâu, đã để chính trị chi phối nặng nề và chi phối hầu hết các lĩnh vực. Do đó, hiện trạng mấy mươi năm qua và ngày càng hiện rõ tác hại với hậu quả khủng khiếp trên toàn bộ đời sống trong cái giá phải trả quá đắt và vô phương cứu vãn - bằng "bất bạo động sách vở".

Quan tâm và tham gia vào lĩnh vực chính trị, không quyết định trình độ dân trí và không phản ánh lòng dân. 

Một xã hội muốn phát triển lành mạnh, các lĩnh vực cần phát triển hài hòa. Trong đó, lãnh vực giáo dục - y tế - văn hóa - pháp luật sẽ là thước đo lòng dân, dân trí cũng như mức độ văn minh của xã hội. Không phải quan tâm nhiều & tham gia chính trị là thước đo duy nhất.

Càng chính trị hóa đời sống xã hội, nhân tâm càng ly tán. Nhân tâm ly tán, hãy khoan nhắc đến giá trị "đoàn kết" và đừng tìm kiếm "đa nguyên", "đa đảng" trong tâm thức đó - vốn dĩ nuôi dưỡng tính đố kỵ vì sợ mất quyền lực, nên người CS & người nhận lợi ích từ cộng sản, sẵn sàng đè bẹp bất kỳ ai bằng bất cứ thủ đoạn hạ đẳng nào. Mới nhất, vụ "Điếu Cày và Cờ Vàng" còn nóng hổi vì tính tị hiềm, sanh nạnh, phá hoại từ nhiều phía, nhưng rốt cuộc vẫn làm lợi cho CS là trên hết.

Biểu hiện rõ nét của một chế độ toàn trị là việc chính trị hóa mãnh liệt toàn bộ đời sống xã hội. Thật dễ nhìn thấy cả Việt Nam, Trung Cộng, Bắc Hàn, Cuba.



________________________________________


[2] http://giaocam.saigonline.com/HTML-N/VSNguyenVanHung/NguyenVanHungTDCuocChienThangBiBoLoTGStephenYoungCh00.pdfGiáo Sư Stephen B. Young sinh năm 1945 tại Thủ Đô Washington. Vợ ông là người Mỹ gốc Việt, bà Phan Thị Hoa. 


[*] Bài hát "Kin Đồng" - Nhạc sĩ Phong Nhã. Kim Đồng tên thật là Nông Văn Dèn (không phải Dền). http://vi.wikipedia.org/wiki/Kim_%C4%90%E1%BB%93ng
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/11/hoc-gia-bu-trat-ve-toan-tri.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét