Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

LÚC NÀY TRUNG HOA ĐỎ KHÔNG PHẢI LÀ KẺ ĐÁNG SỢ NHẤT

Phạm Ngọc Cương

“The trouble with the world is that the stupid are cocksure and the intelligent are full of doubt”
Bertrand Russell

Không cần thêu dệt. Chỉ cần nói đúng sự thật về chủ nghĩa cộng sản (CNCS) là đã có ngay bản cáo trạng đanh thép rồi.

Đức quốc xã giết khoảng 6 triệu người Do Thái, nhưng dân Đức thuần chủng không bị chính quyền phát xít thảm sát, khủng bố và thủ tiêu đại trà. Chính quyền cộng sản chủ yếu và trước nhất lấy mạng sống của chính người cùng dân tộc với họ. 

Ba nước Liên Xô, Trung Quốc, Cambodia giết khoảng 70 triệu người. Khoảng 30 triệu còn lại còn lại rải khắp Đông Âu, Triều Tiên, Châu Phi, Cuba, tới…Việt Nam. Không chủ nghĩa nào phạm tôi ác chống lại loài người như chủ nghĩa phát- xít và chủ nghĩa cộng sản.

Nhưng đến nay chủ nghĩa phát –xít đã bị lên án trên toàn thế giới, nhưng CNCS thì chưa, vì sao? Bạn sẽ thắc mắc: Sao CNCS từng huy động được sức người sức của ghê gớm thế? Cái gì đã tồn tại được là phải thuận theo qui luật phát triển khách quan?Đó là hai mặt vận hành của xã hội loài người. Nơi Ác và Thiện luôn chiến đấu dữ dội để cùng sinh tồn. Dẫu rót đủ các lời mật ngọt và khoác đủ vỏ bọc đẹp đẽ CNCS lại là hiện thân của cái Ác. Thật ngây thơ khi cho rằng cái ác yếu. Cái Ác chưa bao giờ yếu. Ở nhiều lúc và nhiều nơi nó vẫn luôn thắng cái Thiện.

Hãy nhìn con gấu Nga và tay đại Hán hôm nay. Họ có mạnh, có lấn lướt ở nhiều nơi không? Có! Nhưng cũng không ai có thể phủ nhận, họ đang là đại diện của cái Ác. Ở mặt kia của sự vận động xã hội các quốc gia dân chủ từ sau thế chiến thứ II đến nay đều phát triển và không hề có chiến tranh giữa các quốc gia dân chủ phát triển với nhau. 

Con đường các lãnh đạo cộng sản đi qua ở các nước đều tương tự nhau: TẬN TRIỆT SỨC DÂN. Hô hào bạo lực, cướp chính quyền, châm ngòi nội chiến, xé nát xã hội, chia chác đất cát, tài nguyên, tàn phá văn hoá, giáo dục. Tiếm quyền dân, thâu tóm tối đa các tài sản quốc gia cho gia đình và phe nhóm. Hơn thế nữa dưới “ánh sáng” của CNCS các nhà cầm quyền cùng chung “tinh thần quốc tế vô sản cao cả” luôn bán đứng nhau, dẫm đạp và đâm chém nhau: chiến tranh Xô-Trung, Việt -Trung, Campuchia-Việt….

Chuyện cộng sản Việt Nam cũng không có ngoại lệ. Từ Xô Viết Nghệ Tĩnh; trí, phú, địa, hào phải đào tận gốc, trốc tận rễ đến cải cách ruộng đất, nhân văn giai phẩm, hợp tác hoá nông nghiệp…đã biến cả miền Bắc thành một nơi khốn cùng từ vật chất tới tinh thần. 

“Giải phóng miền Nam” để cuốn cả nửa triệu người Nam ưu tú vào tù. Khiến cả triệu người phải lao xuống biển, vào cái chết để mong tìm sự sống. Tiêu diệt tư sản dân tộc qua cải tạo tư bản tư doanh để lập ra tư bản đỏ thối nát thao túng lợi ích quốc gia.

Độc quyền chân lý, dung dưỡng văn nô, giáo điều, đàn áp bất đồng chính kiến để rửa não và uy hiếp dân chúng làm cạn kiệt sức nghĩ, sức sáng tạo của dân tộc.

Vậy mà đã bao nhiêu năm, như nhà văn Dương Thu Hương đã phát biểu trước Đại hội nhà văn (đại hội cuối cùng mà bà tham dự trước khi bị bắt): “Cho đến tận bây giờ đảng vẫn chưa có một lời xin lỗi Nhân Dân”.

Sai lầm chồng chất sai lầm, dân tộc thụt lùi vạn dặm so với quốc tế và khu vực. Đối ngoại bế tắc. Đối nội hà khắc. “Sợi chỉ đỏ xuyên suốt” đường lối chính sách của lãnh đạo đảng luôn là triệt sức dân. 

Triệt sức dân là phá sức nước. Nước suy thì nguy cơ Bắc thuộc cận kề. Trung Hoa đỏ bỗng nắm lợi thế hơn hẳn tổ tiên họ: bất chiến tự nhiên thành.

Tương lai và danh dự của dân tộc bị uy hiếp nặng nề. Dưới “ánh sáng” cái giàn khoan có những kẻ hiện rõ hình hài đang khom lưng bó gối trước quân thù. Độc ác, bất hiếu với dân, người đẻ ra và dung dưỡng mình. Biến dân thành bia sống cho mọi sự điên rồ 
Bất trung với nước. Coi thù là bạn, là anh em trong nhà. Tự tháo giáp và buông súng. 

Họ là ai? Không thể nghĩ họ là người Việt hơn nữa lại là lãnh đạo Việt.

Không kiện, không ra nghị quyết chống Tàu. Bởi họ luôn chà đạp vào luật pháp do chính họ vẽ ra, dĩ nhiên là họ không tin gì vào sức mạnh của công lý và luật pháp. Từ chối con đường chuyển hoá êm đềm từ đảng trị sang pháp trị. Bỏ ngoài tai mọi lời kêu gọi nhằm chuyển hoá thành một đảng dân tộc. 

Cùng tắc biến. Trước sự ù lì của ĐCSVN, chả lẽ lịch sử một lần nữa lại chọn con đường từ dưới lên?

Độc lập, tự do, hạnh phúc. Người Việt vẫn chỉ đang dò dẫm ở bước khởi đầu. Chưa có độc lập nói gì tới tự do và hạnh phúc. Có các công dân độc lập, có các tổ chức hội đoàn độc lập, có các đảng độc lập thì mới mong có một quốc gia độc lập. 

Văn đoàn độc lập, Hội nhà báo độc lập, Công đoàn độc lập…Đó là những bước đi đầu. Tới các chính đảng độc lập. Không nương theo sức dân thì lật thuyền. Nhưng đó chỉ là cách nói. Phải có đối trọng chính trị mạnh thì mới mong thay đổi. 

Lãnh đạo cách mạng, chính trị thời nào suy cho cùng cũng là tri thức. Thế nào là trí thức xin hãy tự chiêm nghiệm và định nghĩa. Gươm, súng hay ngòi bút trên tay không phải là yếu tố quyết định tư cách người trí thức. 

Hai Bà Trưng, Lê Lợi, Nguyễn Ánh, Hồ Chí Minh có phải là trí thức không? Washington, Lê Nin, Mao có phải là trí thức không? Tri thức nào thì có cuộc cách mạng ấy. Tri thức đen có cuộc cách mạng đen, tri thức trắng có cuộc cách mạng trắng. 

Nước Việt đang lâm trọng bệnh. Với căn bệnh này, suy cho cùng, đến giờ, Trung Hoa Đỏ cũng chỉ là bệnh ngoài da. 

Một lần nữa, không phải là Trung Hoa!!!! 

Phạm Ngọc Cương

14/7/2014
Hình ảnh: LÚC NÀY TRUNG HOA ĐỎ KHÔNG PHẢI LÀ KẺ ĐÁNG SỢ NHẤT

Phạm Ngọc Cương

“The trouble with the world is that the stupid are cocksure and the intelligent are full of doubt”
Bertrand Russell

Không cần thêu dệt. Chỉ cần nói đúng sự thật về chủ nghĩa cộng sản (CNCS) là đã có ngay bản cáo trạng đanh thép rồi.

Đức quốc xã giết khoảng 6 triệu người Do Thái, nhưng dân Đức thuần chủng không bị chính quyền phát xít thảm sát, khủng bố và thủ tiêu đại trà. Chính quyền cộng sản chủ yếu và trước nhất lấy mạng sống của chính người cùng dân tộc với họ. 

Ba nước Liên Xô, Trung Quốc, Cambodia giết khoảng 70 triệu người. Khoảng 30 triệu còn lại còn lại rải khắp Đông Âu, Triều Tiên, Châu Phi, Cuba, tới…Việt Nam. Không chủ nghĩa nào  phạm tôi ác chống lại loài người như chủ nghĩa phát- xít và chủ nghĩa cộng sản.

Nhưng đến nay chủ nghĩa phát –xít đã bị lên án trên toàn thế giới, nhưng CNCS thì chưa, vì sao? Bạn sẽ thắc mắc:  Sao CNCS từng huy động được sức người sức của ghê gớm thế? Cái gì đã tồn tại được là phải thuận theo qui luật phát triển khách quan?Đó là hai mặt vận hành của xã hội loài người. Nơi Ác và Thiện luôn chiến đấu dữ dội để cùng sinh tồn. Dẫu rót đủ các lời mật ngọt và khoác đủ vỏ bọc đẹp đẽ CNCS lại là hiện thân của cái Ác. Thật ngây thơ khi cho rằng cái ác yếu. Cái Ác chưa bao giờ yếu.  Ở nhiều lúc và nhiều nơi nó vẫn luôn thắng cái Thiện.

Hãy nhìn con gấu Nga và tay đại Hán hôm nay. Họ có mạnh, có lấn lướt ở nhiều nơi không? Có! Nhưng cũng không ai có thể phủ nhận, họ đang là đại diện của cái Ác. Ở mặt kia của sự vận động xã hội các quốc gia dân chủ từ sau thế chiến thứ II đến nay đều phát triển và không hề có chiến tranh giữa các quốc gia dân chủ phát triển với nhau.  

Con đường các lãnh đạo cộng sản đi qua ở các nước đều tương tự nhau: TẬN TRIỆT SỨC DÂN. Hô hào bạo lực, cướp chính quyền, châm ngòi nội chiến, xé nát xã hội, chia chác đất cát, tài nguyên, tàn phá văn hoá, giáo dục. Tiếm quyền dân, thâu tóm tối đa các tài sản quốc gia cho gia đình và phe nhóm.  Hơn thế nữa dưới “ánh sáng” của CNCS các nhà cầm quyền cùng chung “tinh thần quốc tế vô sản cao cả” luôn bán đứng nhau, dẫm đạp và đâm chém nhau: chiến tranh Xô-Trung, Việt -Trung, Campuchia-Việt….

Chuyện cộng sản Việt Nam cũng không có ngoại lệ.  Từ Xô Viết Nghệ Tĩnh; trí, phú, địa, hào phải đào tận gốc, trốc tận rễ đến cải cách ruộng đất, nhân văn giai phẩm, hợp tác hoá nông nghiệp…đã biến cả miền Bắc thành một nơi khốn cùng từ vật chất tới tinh thần. 

“Giải phóng miền Nam” để cuốn cả nửa triệu người Nam ưu tú vào tù. Khiến cả triệu người phải lao xuống biển, vào cái chết để mong tìm sự sống. Tiêu diệt tư sản dân tộc qua cải tạo tư bản tư doanh để lập ra tư bản đỏ thối nát thao túng lợi ích quốc gia.

Độc quyền chân lý, dung dưỡng văn nô, giáo điều, đàn áp bất đồng chính kiến để rửa não và uy hiếp dân chúng làm cạn kiệt sức nghĩ, sức sáng tạo của dân tộc.

Vậy mà đã bao nhiêu năm, như nhà văn Dương Thu Hương đã phát biểu trước Đại hội nhà văn (đại hội cuối cùng mà bà tham dự trước khi bị bắt): “Cho đến tận bây giờ đảng vẫn chưa có một lời xin lỗi Nhân Dân”.

Sai lầm chồng chất sai lầm, dân tộc thụt lùi vạn dặm so với quốc tế và khu vực. Đối ngoại bế tắc. Đối nội hà khắc. “Sợi chỉ đỏ xuyên suốt” đường lối chính sách của lãnh đạo đảng luôn là triệt sức dân. 

Triệt sức dân là phá sức nước. Nước suy thì nguy cơ Bắc thuộc cận kề. Trung Hoa đỏ bỗng nắm lợi thế hơn hẳn tổ tiên họ: bất chiến tự nhiên thành.

Tương lai và danh dự của dân tộc bị uy hiếp nặng nề.  Dưới “ánh sáng” cái giàn khoan có những kẻ hiện rõ hình hài đang khom lưng bó gối trước quân thù. Độc ác, bất hiếu với dân, người đẻ ra và dung dưỡng mình. Biến dân thành bia sống cho mọi sự điên rồ 
Bất trung với nước. Coi thù là bạn, là anh em trong nhà. Tự tháo giáp và buông súng. 

Họ là ai? Không thể nghĩ họ là người Việt hơn nữa lại là lãnh đạo Việt.

Không kiện, không ra nghị quyết chống Tàu.  Bởi họ luôn chà đạp vào luật pháp do chính họ vẽ ra, dĩ nhiên là họ không tin gì vào sức mạnh của công lý và luật pháp. Từ chối con đường chuyển hoá êm đềm từ đảng trị sang pháp trị. Bỏ ngoài tai mọi lời kêu gọi nhằm chuyển hoá thành một đảng dân tộc. 

Cùng tắc biến. Trước sự ù lì của ĐCSVN, chả lẽ lịch sử một lần nữa lại chọn con đường từ dưới lên?

Độc lập, tự do, hạnh phúc. Người Việt vẫn chỉ đang dò dẫm ở bước khởi đầu. Chưa có độc lập nói gì tới tự do và hạnh phúc. Có các công dân độc lập, có các tổ chức hội đoàn độc lập, có các đảng độc lập thì mới mong có một quốc gia độc lập. 

Văn đoàn độc lập, Hội nhà báo độc lập, Công đoàn độc lập…Đó là những bước đi đầu. Tới các chính đảng độc lập. Không nương theo sức dân thì lật thuyền. Nhưng đó chỉ là cách nói. Phải có đối trọng chính trị mạnh thì mới mong thay đổi. 

Lãnh đạo cách mạng, chính trị thời nào suy cho cùng cũng là tri thức. Thế nào là trí thức xin hãy tự chiêm nghiệm và định nghĩa. Gươm, súng hay ngòi bút trên tay không phải là yếu tố quyết định tư cách người trí thức. 

Hai Bà Trưng, Lê Lợi, Nguyễn Ánh, Hồ Chí Minh có phải là trí thức không? Washington, Lê Nin, Mao có phải là trí thức không? Tri thức nào thì có cuộc cách mạng ấy. Tri thức đen có cuộc cách mạng đen, tri thức trắng có cuộc cách mạng trắng. 

Nước Việt đang lâm trọng bệnh. Với căn bệnh này, suy cho cùng, đến giờ, Trung Hoa Đỏ cũng chỉ là bệnh ngoài da. 

Một lần nữa, không phải là Trung Hoa!!!! 

Phạm Ngọc Cương

14/7/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét