PETER NAVARRO và GREG AUTRY
Chương 7
Chết dưới tay con Rồng thực dân:
Thâu tóm nguồn tài nguyên – Thao túng thị trường thế giới
Muốn đánh bại kẻ thù, trước tiên hãy chìa tay giúp đỡ để hắn mất cảnh giác; muốn nhận,
trước hết phải cho.
- Tôn Tử
Trong một chuyển động vĩ đại nhất của con người mà thế giới từng chứng kiến, Trung Quốc
đang bí mật tích cực chuyển đổi toàn bộ lục địa đen thành thuộc địa mới của họ. Đây là sự
lặp lại các chiến tích thuộc địa hóa của các đế chế phương Tây trong thế kỷ 18 và 19 nhưng
với một qui mô to lớn và quyết liệt hơn rất nhiều. Các nhà hoạch định chính sách Trung
Quốc tin rằng châu Phi có thể trở thành một nước chư hầu của mình và giúp giải quyết luôn
một lúc cả hai vấn đề nội tại của Trung Quốc như nạn “nhân mãn” và thiếu hụt tài nguyên
thiên nhiên.
– Daily Mail Online
Trong khi bụi ngày càng phủ dày lên các nhà máy tại Hoa Kỳ, các nhà ngoại giao và các lãnh
đạo quân đội Hoa Kỳ tiếp tục tập trung một cách thiển cận vào Trung Đông, còn các chính trị gia
tại Thủ đô Washington đang ngon giấc, thì Trung Quốc đang hành quân. Một đội quân hàng triệu
người đang di chuyển không mệt mỏi xuyên qua châu Phi và Mỹ Latin nhằm thâu tóm các nguồn
tài nguyên thiên nhiên chiến lược của các quốc gia, thao túng toàn bộ các thị trường mới nổi, và
ngăn chặn các quốc gia như Mỹ, châu Âu, Nhật Bản, và các nền kinh tế khác của thế giới bên
ngoài tiếp cận các nguồn lực cho sự thịnh vượng tương lai. Tất cả điều đó đóng thêm đinh vào cỗ
quan tài chứa nền tảng sản xuất của Mỹ và thế giới; và đã đến lúc thế giới bắt đầu chú ý đến sự
xuất hiện ngày càng gia tăng của một đế chế thực dân đang ở giữa chúng ta.
Con Rồng thực dân Trung Quốc chính là đứa con hoang của con Rồng sản xuất chế tạo đói
khát nguyên liệu – riêng các nhà xưởng ở Trung Quốc đã tiêu thụ một nửa lượng xi măng của thế
giới, gần một nửa lượng thép của thế giới, một phần ba lượng đồng, một phần tư lượng nhôm, và
một lượng rất lớn của mọi thứ nguyên liệu từ antimony, chromium, cobalt tới lithium, gỗ và
kẽm. Đó là tất cả nguồn lực và còn hơn thế nữa đến từ khắp thế giới nhằm góp phần xây dựng
nền kinh tế của mỗi quốc gia và chất lượng cuộc sống – và đó cũng là nguồn nguyên liệu thô để
tạo ra tất cả công việc sản xuất và duy trì cộng đồng các công nhân dịch vụ.
Đó là bauxite và quặng sắt đến từ các nước như Guinea và Tanzania để chuyển hóa thành
nhôm và thép mà chúng ta cần để sản xuất máy bay ở Seattle, Washington và đóng tàu ở Bath,
Maine. Đồng đến từ Chile làm thành dây điện sử dụng trong nhà, cobalt từ Congo giúp vận hành
các xưởng cơ khí ở Michigan, và chất niobium từ Brazil được sử dụng rộng rãi trong các động cơ
đẩy tên lửa quốc phòng cho đến cả với các lò phản ứng hạt nhân tạo ra điện năng thắp sáng cho
ngôi nhà của chúng ta.
Chất lithium từ Bolivia và Namibia sẽ là nguyên liệu cho các bình ắc quy sử dụng cho các
loại xe ô tô hybrid (động cơ vừa dùng nhiên liệu, vừa dùng điện), mangan từ Gabon giúp dập ra
hàng tỉ lon có thể tái sử dụng mà chúng ta sử dụng để uống nước giải khát, và chất titan từ những
nơi như Mozambique và Madagascar hay Paraguay thì giúp sản xuất bất cứ thứ gì mà yêu cầu sự
chắc chắn cao nhưng tỉ trọng nhẹ - từ những kỳ quan thế kỷ 21 như máy bay Boeing 787
Dreamliner cực kỳ tiết kiệm nhiên liệu cho tới các khớp hông, khớp gối nhân tạo của công ty
Johnson & Johnson.
Đó là các nguồn tài nguyên thiên nhiên từ các quốc gia khác nhau trên thế giới mà Trung
Quốc hiện nay muốn có tất cả cho các nhà máy sản xuất cũng như tạo thêm công ăn việc làm cho
riêng mình. Và nếu chúng ta lười biếng đứng yên nhìn, bàng quan với các sự việc xảy ra trên thế
giới và cho phép điều đó diễn ra, chúng ta sẽ phải sử dụng cái xẻng nạm vàng sản xuất tại
Thượng Hải để tự đào nấm mồ chôn chính nền kinh tế của mình. Nhưng dù điều gì xảy ra, tất cả
chúng ta cần hiểu rõ chính sách “nhử mồi và sập bẫy” - của Bắc Kinh trong trò chơi thực dân
kiểu Trung Quốc để chúng ta có thể đối đầu với đế chế đang trỗi dậy trên các vấn đề sống còn
của kinh tế và quốc phòng.
Kế "nhử mồi và sập bẫy" của con Rồng thực dân
Những con người của lục địa đen huyền bí và xinh đẹp, nơi cái nôi của nhân loại được sản
sinh ra từ thung lũng Great Rift, đang tuyệt vọng trông chờ sự tiến bộ. Người Trung Quốc
đến đó không phải để giúp. Họ đến để cướp bóc và vơ vét.
– Daily Mail Online
Chiến lược “nhử mồi và sập bẫy” của Trung Quốc luôn bắt đầu với cùng kịch bản: Chủ tịch,
Thủ tướng hay Ngoại trưởng Trung Quốc viếng thăm các quốc gia xa xôi của châu Phi như
Djibouti, Niger, hay Somalia, .v.v. Những nơi mà đa số người Mỹ không biết cách chỉ ra trên
bản đồ. Họ đến và trên tay vẫy những cuốn séc dày cộm, với những hứa hẹn và những khoản vay
lãi suất ưu đãi hấp dẫn cho các dự án hạ tầng cả dân sự lẫn quân sự, từ những thứ có ích như cầu
cống, đường cao tốc, bến cảng đến những thứ vô ích như cung điện nguy nga cho các nhà cầm
quyền quân phiệt; hoặc những khẩu súng AK47 dùng để bắt người dân phải chịu khuất phục
dưới gót giày tàn bạo.
Nhằm đổi lại sự hào phóng của Trung Quốc, các thuộc địa thân hữu của Trung Quốc chỉ cần
làm hai thứ. Đầu tiên phải chấp thuận từ bỏ quyền kiểm soát các nguồn tài nguyên của quốc gia
để đổi lấy các khoản vay nợ Trung Quốc, vì vậy, điều này giúp Trung Quốc thâu tóm nguồn tài
nguyên của quốc gia thuộc địa cho mục tiêu sử dụng của riêng mình. Thứ hai, kế đến họ sẽ gây
áp lực phải mở cửa thị trường của các quốc gia thuộc địa mới này cho các sản phẩm Trung Quốc
làm từ nguồn tài nguyên cưỡng đoạn của chính các thuộc địa được tự do tung hoành, và như vậy
Trung Quốc đã nắm được và thao túng các thị trường mới nổi.
Thực tế, việc thâu tóm tài nguyên bằng vũ lực của Trung Quốc hoàn toàn khác với phần còn
lại của thế giới nơi người ta chủ yếu dựa vào các thị trường toàn cầu để phân phối năng lượng và
nguyên liệu thô thông qua hệ thống giá. Như vậy, phương pháp dựa vào thị trường cung-cầu để
phân bổ tài nguyên thiên nhiên là cần thiết đối với nền kinh tế toàn cầu vì dựa trên lợi ích của
toàn thể cộng đồng. Tuy nhiên, thay cho dựa vào chủ nghĩa tư bản có tính hợp tác, các nhà tư bản
thực dân ở Bắc Kinh đặt một dấu chấm than mỉa mai sau chữ "thuộc địa" trên bàn cân lợi ích.
Các cuộc thương lượng của con Rồng thực dân khắp nơi từ châu Phi tới châu Mỹ Latin và
hầu hết vùng Trung Á, chính là định nghĩa của chủ nghĩa thực dân: giành lấy quyền kiểm soát
các nguồn tài nguyên thiên nhiên vốn là sự giàu có thực sự của nước sở tại, xuất khẩu các tài
nguyên này về Trung Quốc mà không cho các thuộc địa được sử dụng tài nguyên của chính mình
cho việc phát triển kinh tế bản địa. Kế đến Trung Quốc sẽ bán các nguyên liệu chế biến dưới
dạng các sản phẩm hàng hóa hoàn chỉnh và được sản xuất ở Trung Quốc ngược lại cho các thuộc
địa. Điều này dễ dàng tạo ra thêm công ăn việc làm và lợi nhuận lớn cho các xí nghiệp, công ty
bên trong Trung Quốc, và dĩ nhiên sẽ làm kéo dài thêm chuỗi người thất nghiệp tại các thuộc địa.
Cái còn lại ở thuộc địa là các công việc nguy hiểm, lương thấp trong ngành công nghiệp khai
thác, trong khi các công việc sản xuất có hàm lượng giá trị cao được chuyển đến các nhà máy ở
Quảng Châu, Thành Đô hay Thượng Hải. Mọi thứ tốt sẽ được dành cho Trung Quốc, tất cả các
thứ tệ hại được giành cho các thuộc địa.
Nền ngoại giao “vung tiền mua chuộc” của Trung Quốc
Khi chúng ta trở về với thực tại, chúng ta thấy cái gì đó giống như Trung Quốc đang xâm
lược lục địa châu Phi.
- Ngoại trưởng Libya - Musa Kusa
Hiện tại, chính sách thuộc địa hóa nhử mồi và sập bẫy của Trung Quốc đang áp dụng đối với
mọi nơi trên toàn cầu. Thế chấp của Trung Quốc cho dầu mỏ của Angola đã hơn 10 tỉ đô la và
vẫn đang tăng lên. Cộng hòa dân chủ Congo vướng vào một trao đổi hạ tầng với Trung Quốc lấy
mỏ đồng trị giá hàng tỉ đô la. Ghana thì trao đổi hạt ca cao trong khi Nigeria thì bán khí đốt tự
nhiên cho Trung Quốc và Sudan gia tăng trang bị quân sự qua việc gán nợ bằng dầu mỏ cho
Trung Quốc. Không quốc gia nào trong số các quốc gia kể trên nhận được phần hơn trong bất cứ
thương vụ nào.
Trong khi đó, tại Peru, Trung Quốc hiện đang sở hữu toàn bộ một quả núi có chứa quặng
đồng; và trong thương vụ mua núi Toromacho của Peru, các tên thực dân Bắc Kinh đã sử dụng
một triết lý phổ biến của nhà văn, nghệ sĩ hài W.C. Fields “Đừng bao giờ cho kẻ khờ một phút
lơi lỏng”. Thực tế cho thấy, bàn tay rắn của Trung Quốc đã chiếm mỏ đồng quý giá này chỉ với
giá 3 tỉ USD cho các khoản chi phí để có lãi hơn 2000% (20 lần) riêng cho việc đầu tư này.
Trong khi đó nạn nghèo đói, thất học cộng với các tai nạn hầm mỏ khủng khiếp và tàn phá môi
trường là thực tế hàng ngày của người dân trong vùng núi Peru này.
Tệ hại cũng không kém vụ mua bán ở Peru là việc Bắc Kinh dễ dàng lừa đảo tên độc tài sát
nhân Robert Mugabe của Zimbabwe. Tên bạo chúa già nua và run rẩy này, người đang vận hành
đất nước giàu tài nguyên và thiếu trầm trọng việc làm, đã gán hơn 40 tỉ đô la trữ lượng kim loại
quý platin của Zimbabwe chỉ để nhận 5 tỉ USD. Sau đó, ông ta dùng tiền này xây các cung điện
mới, mua trực thăng chiến đấu, các chiến đấu cơ, súng tiểu liên để duy trì ách thống trị của
Trung Quốc trên cổ người dân Zimbabwe. Chỉ duy nhất có Trung Quốc mới có thể làm cho chủ
nghĩa phân biệt chủng tộc Apartheid trị vì Zimbabwe thời xưa trở nên dễ chịu hơn khi so với thời
nay!
“Thế thì sao?”, bạn sẽ hỏi. Trung Quốc cũng có quyền nhắm vào các nguồn tài nguyên này
như Mỹ, châu Âu và Nhật Bản chứ? Và tại sao công dân Mỹ phải quan tâm nếu Trung Quốc chỉ
bóc lột vài quốc gia với các nhà độc tài tham nhũng ở châu Phi hoặc vài nước đói nghèo bế tắc ở
Nam Mỹ? Nếu như lãnh đạo ở các địa ngục trần gian trong thế giới thứ ba quá tham lam hoặc
ngu dốt để cưỡng lại sự cám dỗ của Trung Quốc thì cứ việc để họ phải chịu như vậy. Điều gì khả
dĩ có thể ảnh hưởng đến đời sống của nhân viên tại các công ty và nhà máy sản xuất các chi tiết
máy bằng graphite tại Bensenville, Illinois, hay thủy tinh nhuộm màu cho nhà thờ tại Kokomo,
Indiana, hoặc đồ nội thất gỗ tại Asheboro, North Carolina? Và làm thế nào vài chính sách thực
dân kiểu Trung Quốc lại có thể ảnh hưởng đến triển vọng công ăn việc làm của một chàng trai
trẻ vừa tốt nghiệp đại học ngành hóa trường Cal-Berkeley hay một phụ nữ trẻ có bằng kỹ sư vừa
rời trường George Tech? Vậy đây ít ra có một câu trả lời.
Bằng cách thiết lập mối quan hệ thực dân khắp châu Phi, châu Á, và cả sân sau của nước Mỹ
là châu Mỹ Latin, Trung Quốc đang ngày càng lấy nhiều nguồn tài nguyên thiên nhiên của thế
giới ra khỏi thị trường toàn cầu và giữ làm của riêng. Chiến lược thực dân chiếm hữu và khóa
chặt khiến cho các nhà sản xuất Trung Quốc có thể sử dụng các tài nguyên này khi cần với chi
phí rẻ nhất và do vậy họ dễ dàng có lợi thế cạnh tranh với Hoa Kỳ và phần còn lại của thế giới.
Trong thực tế, để thấy rõ điều Trung Quốc đang làm thì cần hiểu là chính sách thâu tóm và
thôn tính nguồn tài nguyên không có gì khác hơn là sự ngụy trang cẩu thả cho hành động cấm
vận tài nguyên thiên nhiên đối với phần còn lại của thế giới. Nếu các nhà sản xuất Trung Quốc
có thể khóa chặt việc sử dụng bauxite từ Brazil, Guinea Xích đạo, và Malawi; đồng từ Congo,
Kazakhstan, và Namibia; quặng sắt từ Liberia và Somalia; mangan từ Burkina Faso, Campuchia,
và Gabon; nickel từ Cuba và Tanzania; và kẽm từ Algeria, Kenya, Nigeria, và Zambia, sẽ chẳng
còn nhiều nguyên liệu cho hoạt động của các nhà máy tại Cincinnati, Memphis, Pittsburgh,
Munich, Yokohama và Seoul.
Chính sách cấm vận thuộc địa trên thực tế của Trung Quốc đã tạo điều kiện thuận lợi cho họ
có hàng tỉ tấn tài nguyên thiên nhiên và là lý do giải thích tại sao các nhà máy sản xuất xe ô tô
trong tương lai sẽ tập trung ở Lan Châu, Vũ Hán thay thế cho Detroit và Huntsville; đó là lý do
tại sao các loại máy bay của tương lai sẽ được chế tạo tại Binzhou và Shenyang chứ không phải
ở Seattle và Wichita; các thế hệ vi mạch máy tính, vi xử lý mới sẽ được chế tạo tại Đại Liên và
Thiên Tân thay thế cho Silicon Valley; phần lớn thép của thế kỷ 21 sẽ ra lò tại Tangshan và Vũ
Hán thay cho Birmingham, Alabama và Granite City, Illinois.
Đây không phải là cách thức thị trường tự do vận hành, cũng không phải cách các quan hệ
hợp tác quốc tế thường có. Hoàn toàn không chính đáng. Tất cả chúng ta nên cảm thấy bị xúc
phạm trước viễn cảnh này. Tuy nhiên, trong các xa lông chính trị ở Berlin, Tokyo, và
Washington, một thái độ dường như không hơn nhân vật Rhett Butler trong tác phẩm Cuốn theo
chiều gió: “Ồ bạn thân mến, tôi thực sự không quan tâm chút nào.”
Con Rồng “quá tải dân số” tràn ngập Lục địa Đen
Dù họ nói gì đi nữa, có một sự thật là người Trung Quốc đến châu Phi không chỉ với các kỹ
sư và nhà khoa học. Họ đang đến với cả các nông dân. Đó là chủ nghĩa thực dân mới. Không
đạo đức, không giá trị.
- Nghị sĩ Ai Cập - Mustafa al-Gindi
Thậm chí là khi Trung Quốc phát triển một cách bùng nổ còn các quốc gia sản xuất khác sẽ
phá sản, thì các thuộc địa mới mọc lên của Trung Quốc, từ Angola tới Zimbabwe vẫn đắm chìm
trong đói nghèo và các cuộc nội chiến đẫm máu triền miên. Dù rằng có một thực tế là các quốc
gia này đang ngồi trên đống tài nguyên thiên nhiên đáng giá nhất của trái Đất.
Đói nghèo đang diễn ra và các cuộc nội chiến là một hệ quả trực tiếp nhất của phần "sập bẫy"
trong chính sách ngoại giao “dùng tiền mua chuộc” với “nhử mồi và sập bẫy”. Chính sách "sập
bẫy" diễn ra như thế nào: Vào giai đoạn đầu của chính sách quan hệ thuộc địa mới, “mồi” của
Trung Quốc được đưa ra với nhiều hứa hẹn rằng nguồn tiền vay của Trung Quốc sẽ giúp xây
dựng hạ tầng cơ sở cho quốc gia bản địa và sẽ có lợi cho số đông dân chúng địa phương bằng
cách tạo ra hàng ngàn việc làm mới và tăng thu nhập cho người dân. Tuy nhiên, “bẫy” được sập
xuống khi Trung Quốc xuất khẩu theo nghĩa đen một đội quân triệu người để giành lấy việc xây
dựng hạ tầng này.
Thay cho việc thuê các kiến trúc sư, kỹ sư, công nhân xây dựng, và các công ty vận tải bản
địa, khi “sập bẫy” Trung Quốc sử dụng tối đa các lao động Trung Quốc bằng cách lạm dụng các
điều khoản đã ký trong các hợp đồng. Đây là tình huống bị thuộc địa hóa đáng buồn và đáng tiếc
nhất của mảnh đất Sudan mà các tác giả cuốn sách “China Safari” viết:
Nơi đây người Trung Quốc khoan dầu và bơm nó vào các đường ống của Trung Quốc, được
bảo vệ bởi vệ sĩ Trung Quốc, đưa tới một bến cảng cũng được xây dựng bởi người Trung
Quốc, nơi mà dầu sẽ được bơm lên những tàu chở dầu Trung Quốc để chở về Trung Quốc.
Những người lao động Trung Quốc xây dựng đường xá, cầu cống và một đập nước khổng lồ,
giải tỏa các mảnh đất nhỏ của hàng chục ngàn tiểu nông địa phương; người Trung Quốc
trồng trọt lương thực Trung Quốc để cho người Trung Quốc chỉ ăn rau cũng của Trung
Quốc với ngũ cốc nhập khẩu cũng từ Trung Quốc; người Trung Quốc vũ trang cho một chính
phủ phạm tội ác chống lại loài người; và người Trung Quốc bảo vệ chính phủ đó và bênh
vực nó trong Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.
Và đây là bí mật nhỏ với một vết nhơ lớn nhất về tham vọng thực dân mới của Trung Quốc.
Trong khi đang thâu tóm các nguồn tài nguyên thiên nhiên và thao túng các thị trường mới là các
mục tiêu chiến lược chủ yếu, các nhà hoạch định trung ương Bắc Kinh cũng muốn xuất khẩu có
hệ thống hàng triệu công dân Trung Quốc sang các “nước chư hầu” tại châu Phi và Mỹ Latin để
giảm áp lực tăng dân số quá mức ở đại lục. Trong cuốn “China Safari”, một nhà khoa học Trung
Quốc mô tả chiến lược đổ bộ dân số này như sau:
Chúng ta có 600 con sông ở Trung Quốc, 400 trong số này đã bị chết bởi ô nhiễm… chúng ta
sẽ phải gửi ít nhất 300 triệu người tới châu Phi trước khi chúng ta bắt đầu chứng kiến kết
cục các vấn đề nghiêm trọng của chúng ta.
Và đây chỉ là một trường hợp nhỏ có thể giải thích đúng hiện tượng nhập cư mà Trung Quốc
đang áp đặt lên lục địa Đen: khi Namibia bị phá sản với hàng tỉ USD nợ vay của Trung Quốc,
các con cá mập chủ nợ ở Bắc Kinh đã đòi nợ bằng cách thương lượng một sự chấp thuận cho
hàng ngàn gia đình Trung Quốc tới Namibia. Thực tế, thương vụ bí mật này chỉ được phơi bày
qua Wikileaks; và có lẽ không cần nói gì thêm, khi các tin tức được tiết lộ, nó đã gây phẫn nộ dữ
dội của người dân nước này.
Bạn có thể cũng đã rất phẫn uất rồi, nếu các đôi giày nhập cư đang bước trên đất Mỹ. Hãy
thử nghĩ xem: nếu vài tỉ đô la tiền nợ của Trung Quốc cho phép họ được định cư hàng ngàn
người tới Namibia, bao nhiêu trăm ngàn người nhập cư bạn có thể hình dung Bắc Kinh muốn
chính phủ Hoa Kỳ phải chấp nhận để đổi lấy một khoản nợ hai ngàn tỉ đô la Mỹ nợ Trung Quốc?
Nhưng mà nè, cũng vẫn còn có rất nhiều đất trống ở Montana và Wyoming đó !
Đối với quy mô đáng giật mình của chiến lược đồng hóa chủng tộc hay Trung Quốc hóa châu
Phi Đen, nhà báo nổi tiếng với nhiều giải thưởng Andrew Malone mô tả sự phát triển nham hiểm
này:
Không phô trương, con số gây ngạc nhiên là 750 ngàn người Trung Quốc đã định cư tại
châu Phi trong một thập kỷ qua. Những người khác đang trên đường tới. Chiến lược thôn
tính này đã được hoạch định cẩn thận bởi các quan chức tại Bắc Kinh, nơi một chuyên gia
đã ước lượng rằng Trung quốc sẽ cần gửi 300 triệu người tới châu Phi để giải quyết các vấn
đề quá tải dân số và ô nhiễm môi trường.
Các kế hoạch đang vào guồng. Khắp nơi trên châu Phi, cờ đỏ Trung Quốc đang tung bay
phấp phới. Các thương vụ sinh lời hấp dẫn đang được ký kết để mua hàng hóa châu Phi –
dầu mỏ, bạch kim, vàng, và khoáng sản. Các đại sứ quán và các đường bay mới đang khai
trương. Các tầng lớp ưu tú mới người Trung Quốc có thể được nhìn thấy khắp mọi nơi trên
lục địa, đang mua sắm tại các cửa hàng sang trọng đắt tiền của chính họ, lái những chiếc xe
sang trọng Mercedes và BMW, gửi những đứa trẻ con họ tới các trường tư dành riêng cho
người Hoa…
Trên toàn bộ lục địa vĩ đại này, sự hiện diện của người Trung Quốc đang phình to như một
cơn lũ … các khu phức hợp dành riêng kín cổng cao tường, chỉ phục vụ riêng thức ăn Tàu,
và là nơi người da đen không được phép đến, đang được xây dựng trên khắp châu lục.
“Quần áo kiểu châu Phi” được bán tại các chợ khắp châu lục hiện nay chủ yếu được nhập
khẩu với hàng chữ “Made in China”.
Từ câu chuyện đau thương của Malone, bạn có thể tự suy xét và hiểu thêm rằng, đó không
chỉ là các nhóm công nhân xây dựng được Trung Quốc xuất khẩu sang châu Phi, châu Á, Mỹ
Latin. Trung Quốc còn mang sang cả nông dân, thương gia, và thậm chí cả gái điếm của họ!
Để hình dung sự phát triển của chính sách chiếm đoạt đất kiểu Trung Quốc, hãy giả sử chính
quyền Mỹ đến hai bang Iowa và Nebraska tịch thu hàng triệu hécta đất trồng trọt màu mỡ nhất,
dâng nó cho Trung Quốc, và bảo với người nông dân địa phương đi chỗ khác chơi, và chia tách
những khu dân cư và các nhà hàng theo chủng tộc. Hãy thử hình dung mức độ giận dữ của người
Mỹ xem?
Vâng, đó chính là điều thực sự đang diễn ra tại châu Phi, nơi mà hàng triệu người nông dân
Trung Quốc đã có mặt. Những người nhập cư Trung Quốc này đang canh tác đất của người châu
Phi để sản xuất thực phẩm và xuất khẩu ngược về Trung Quốc đại lục dành riêng cho các nhà
hàng của người Trung Quốc – thậm chí cả khi nạn đói nghèo của người dân châu Phi đang tồn tại
xung quanh họ.
Đây chỉ là một vị đắng nhỏ trong thương vụ thôn tính đất đai Hoa - Phi: theo tờ báo The
Economist , Trung Quốc đã thâu tóm hơn 2,8 triệu hécta các cánh đồng dầu cọ tốt nhất của
Congo để trồng nhiên liệu sinh học. Tại Zambia, các trang trại của Trung Quốc đã cung ứng một
phần tư số trứng được bán tại thủ đô Lusaka. Còn tại Zimabwe, theo tờ Weekly Standard, chế độ
Mugabe đã đi xa hơn khi cho phép các công ty nhà nước Trung Quốc được sở hữu miễn phí các
trang trại của người da trắng trước đây. Trớ trêu thay, con ngựa thành Troy mang tên “Những
nông trại hữu nghị” đang được sử dụng tại các quốc gia từ Gabon, Ghana, và Guinea tới Mali,
Mauritania,và Tanzania để khóa chặt các vùng đất nhỏ hơn và do đó nằm ngoài tầm quét của ra
đa chính trị.
Lái buôn chiếm lĩnh châu Phi và Mỹ Latin
Bên cạnh cơn lũ nông dân Trung Quốc là lớp lớp các làn sóng thương nhân Trung Quốc tràn
qua khắp châu Phi và Mỹ Latin. Một số người đến cùng với cơn lũ hàng hóa Trung Quốc tràn
ngập các thành phố lớn như Kinshasha, Kampala, Lagos, Lima, và Santiago. Số khác là các
thương nhân thuộc loại mạo hiểm hơn, họ đổ bộ từ những chuyến tàu và máy bay và phục vụ cho
các thành phố mới phát triển bùng nổ xa xôi hơn quanh các dự án xây dựng của Trung Quốc
đang mọc tán loạn ở châu Phi và Nam Mỹ.
Chúng tôi không nói đùa về gái mại dâm nhập cư Trung Quốc. Và cũng giống như các đồng
bào của họ đang sản xuất những sản phẩm hàng hóa có giá cả thấp nhằm thôn tính khu vực này,
các quý cô Trung Quốc của màn đêm, vào làm cho các quán bar và nhà thổ mọc lên đầy xung
quanh các khu thương mại thuộc địa và họ cũng áp dụng chiêu ma mãnh là phá giá để loại các
đối thủ địa phương ra. Các tác giả cuốn China Safari mô tả nền kinh tế mại dâm ở quốc gia giàu
tài nguyên gỗ rừng Cameroon: “Gái mại dâm Trung Quốc dùng chiêu giảm giá chỉ còn 2000
CFA (khoảng 4,25 USD) tại những nơi mà gái mại dâm người địa phương có giá không thấp hơn
5000 CFA".
Và đây là một câu chuyện cười ra nước mắt mà chúng tôi có được để hiểu vì sao nền kinh tế
chịu nhiều áp lực đã dẫn đến vấn đề nhập cư của Trung Quốc: khi cảnh sát nỗ lực giải cứu một
nhóm phụ nữ Trung Quốc được mang đến bởi bọn buôn người để làm mại dâm tại Congo-
Brazzaville, những phụ nữ cương quyết đòi được ở lại nước này. Đó là vì tiền và cách xử lý họ
có được ở đây hơn hẳn bất cứ điều gì họ nhận được từ quê nhà vùng Tứ Xuyên. Hiển nhiên, họ
chấp nhận thân phận mại dâm tại các nhà thổ Congo hơn là quay về quê nhà với nông trại gần
gũi thiên nhiên trên vùng đất Trung Quốc.
Trung Quốc xuất khẩu các xưởng máy nguy hiểm chết người và các
chất thải độc hại
Các công ty Trung Quốc đang trả lương cho người lao động Trung Quốc rẻ mạt và bắt họ
làm việc nhiều giờ hơn; làm sao có thể kỳ vọng họ làm khác hơn khi ở nước ngoài? Với hơn
6.700 thợ mỏ Trung Quốc chết vì tai nạn mỗi năm (khoảng 17 người/ngày) …. làm thế nào
có thể kỳ vọng các công ty Trung Quốc làm tốt hơn ở phần còn lại của thế giới? … Trung
Quốc đã phá hỏng hệ sinh thái và môi trường sống của chính họ trong quá trình hiện đại hóa
nhanh chóng; làm sao có thể kỳ vọng họ có đủ lương tri để thực hiện các biện pháp thân
thiện với môi trường kiểu phương Tây tại những nơi khác?
- Wenran Jiang, University of Alberta
Dù là dưới dạng các công nhân xây dựng, thương nhân, gái mại dâm, nông dân hoặc qua làn
sóng hàng hóa giá rẻ của Trung Quốc làm đóng cửa các doanh nghiệp địa phương, Trung quốc
đang xuất khẩu một cách có hiệu quả các vấn nạn kinh tế và thất nghiệp của chính họ sang các
thuộc địa, trong khi đẩy dân bản địa phải nhận trợ cấp an sinh xã hội hoặc phải ăn xin trên đường
phố. Nhưng đây không phải là các món hàng xuất khẩu độc hại duy nhất.
Trung Quốc còn xuất khẩu cả sự bất cẩn đầy tai tiếng về an toàn lao động cho công nhân và
bảo vệ môi trường mà họ thể hiện ngay tại đất mẹ. Như giáo sư Wenran Jiang đã nhấn mạnh,
không có gì đáng ngạc nhiên về điều này. Vì nếu các nhà hoạch định chính sách trung ương ở
Bắc Kinh thậm chí không bảo vệ các công nhân cùng máu mủ ruột thịt với họ hay kho báu môi
trường của họ, tại sao ai đó lại kỳ vọng Trung Quốc sẽ làm điều đó tốt hơn hay khác biệt hơn tại
mỏ than ở Congo, hay các khu rừng ở Gabon, mỏ bạc ở Peru, hoặc mỏ đồng ở Zambia?
Thực tế, sự vô liêm sỉ của Trung Quốc khi tàn phá đất đai của các thuộc địa dường như
không có giới hạn, không có biên giới. Chỉ cần xem qua điều đã xảy ra khi tập đoàn nhà nước
lớn nhất Trung quốc là Sinopec vào Gabon thăm dò dầu mỏ. Câu chuyện xảy ra vào năm 2002,
chính phủ Gabon khi đó với tầm nhìn xa đã qui hoạch hơn một phần tư diện tích quốc gia – hầu
hết là rừng nguyên sinh – làm khu bảo tồn thiên nhiên. Tuy nhiên, khi đến Gabon, Sinopec đã
nhanh chóng tìm kiếm quyền thăm dò dầu mỏ ở chính giữa khu bảo tồn này. Họ đào và đắp các
con đường dang dở xuyên qua các khu rừng trong khi bừa bãi dùng thuốc nổ tàn phá các vùng
đất trong khu bảo tồn – và chỉ nhận sự phản đối yếu ớt của chính quyền địa phương.
Tương tự như những viên “kim cương máu” giúp mua vũ khí Trung Quốc ở những nơi như
Congo để tàn sát những người dân vô tội và vũ trang cho cả trẻ em, tiền bán gỗ của Liberia cho
Trung Quốc cũng dùng để tài trợ và mua vũ khí cho cuộc nội chiến đẫm máu kinh hoàng trên đất
nước này.
Kỵ sĩ cưỡi ngựa xám ở đâu khi bạn cần anh ta?
Tại Namibia, khi phàn nàn về bị đối xử quá tệ, các công nhân được bảo rằng “ráng chịu cực
khổ bây giờ để sau này các thế hệ tương lai sẽ được sung sướng”. Tại Kenya, cộng đồng dân
cư đã ngăn chặn các công trình xây dựng đường và yêu cầu cung cấp nước sạch sinh hoạt và
cho súc vật uống. Đó là lúc đỉnh điểm của cơn hạn hán nghiêm trọng và nhà thầu Trung
Quốc không cho người dân được đến giếng khoan duy nhất có nước trong phạm vi công
trường làm đường.
- African Review
Liên quan đến sức khỏe và an toàn của công nhân, không có gì hơn ngoài nỗi sợ hãi và lời
oán thán trong các nhà máy và hầm mỏ mà các ông chủ người Trung Quốc đang vận hành ở châu
Phi và Mỹ Latin. Bởi vì giống như tại Trung Quốc, đây cũng là chuyện làm thêm giờ, đồng
lương rẻ mạt, điều kiện lao động không an toàn, và những gã chủ ngược đãi đến mức không thể
tin được – cùng với tất cả các kiểu đổ chất thải khai khoáng ra môi trường xung quanh.
Bạn cần một chi tiết đẫm máu hơn? Vâng, hãy xem chi tiết tàn ác đáng khóc này: khi các
công nhân tại mỏ than Collum, miền nam Zambia, trình bày khiếu nại về đồng lương thấp và
điều kiện làm việc không an toàn, hai trong số những ông chủ người Trung Quốc đang ngứa tay
kéo cò đã đáp lại bằng cách dùng súng bắn hạ 11 thợ mỏ. "Kỵ sĩ cưỡi ngựa xám"[1] của diễn viên
điện ảnh gạo cội Clint Eastwood ở đâu khi bạn cần anh ta?
Và dùng đến súng không phải là một việc quá xa lạ. Chỉ một ít tháng trước tại hầm mỏ khác
ở Zambia, vụ đình công biến thành cuộc bạo loạn khi một quản đốc người Trung Quốc bắn vào
đám đông. Dĩ nhiên, viên chức Bộ ngoại giao ở Bắc Kinh lập tức gọi vụ tàn sát này là “một sự cố
nhỏ”. Ui chà, bạn nghĩ sao?
Chuẩn mực phi đạo đức của Trung Quốc chơi xỏ Phương Tây
Trong số 640 triệu vũ khí loại nhỏ lưu hành trên thế giới, ước lượng có khoảng 100 triệu
được tìm thấy ở châu Phi.
- Baffour Dokyi Amoa, Pambuzaka News
Dựa trên các hệ quả thảm khốc liên quan đến chủ nghĩa thực dân của Trung Quốc, một câu
hỏi mở là tại sao có quá nhiều các quốc gia châu Phi, châu Á, Mỹ Latin lại mở rộng vòng tay đón
chào Trung Quốc. Thực tiễn có nhiều câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng mỗi câu trả lời cụ thể
phụ vào loại quốc gia mà chúng ta đang nói tới.
Một loại quốc gia là chuỗi những nước chuyên chế đau khổ ở châu Phi, dưới ách chính
quyền quân sự, những tên sát nhân hàng loạt vô nhân tính, hoặc các nhà lãnh đạo được coi là
"dân chủ" nhờ những hòm phiếu bị đánh tráo hoặc bỏ phiếu dưới họng súng. Các chế độ dân chủ
giả mạo tại Angola, Sudan, Zimbabwe luôn đứng đầu danh sách các quốc gia này.
Tại các nước này và các nước châu Phi và Mỹ Latin khác có đặc điểm là nền dân chủ yếu
hoặc các nhà độc tài quân đội nắm quyền lực, nguyên tắc của thực dân Trung Quốc đưa ra dựa
trên câu khẩu hiệu lạnh lùng được nói đầu tiên bởi chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào trước quốc
hội Gabon: “ Chỉ kinh doanh, không cần bất cứ điều kiện chính trị nào”.
Tuân thủ chuẩn mực phi đạo đức này, Trung Quốc làm ăn với bất kỳ chính phủ nước ngoài
nào, bất chấp nó có tàn nhẫn, đàn áp, hay tham nhũng ra sao. Để làm điều đó, họ không nói một
lời phê bình nào và không đưa một điều kiện nào cho thương mại mà có động chạm tới những
chi tiết "vặt vãnh" như nhân quyền hay minh bạch tài chính.
Bây giờ, ngay lập tức bạn sẽ thấy cách tiếp cận phi đạo đức của Bắc Kinh với chính sách
ngoại giao đã mang lại ưu thế mạnh mẽ, vượt qua các quốc gia văn minh thật sự của thế giới như
Mỹ, Anh, Pháp và Nhật Bản, một cách không thể tin được. Các quốc gia này, hoặc với tư cách cá
nhân hoặc thông qua các thể chế như Liên Hợp Quốc cố gắng sử dụng các phương tiện ngoại
giao như cấm vận thương mại và phong tỏa tài khoản ngân hàng và viện trợ để kiềm chế các tên
bạo chúa. Tuy nhiên, khi các quốc gia dân chủ văn minh cố gắng gây áp lực như vậy, thì Trung
Quốc tiếp cận các bạo chúa một cách bí mật qua cửa sau.
Thực vậy, khi Hoa Kỳ cắt đứt thương mại với Sudan vì chính quyền quân đội Ả Rập tại đây
đang giết chết nhiều người da đen châu Phi tại Darfur, hoặc khi Liên Hợp Quốc áp lệnh cấm vận
vũ khí đối với Bờ Biển Ngà hoặc Siera Leone, hoặc khi châu Âu gây áp lực lên Eritrea hoặc
Somalia, hay khi toàn thế giới cố ép nhà độc tài Robert Mugabe của Zimbabwe phải chấp nhận
kết quả bầu cử và chia sẻ quyền lực, những kẻ cơ hội phi đạo đức ở Bắc Kinh đều tranh thủ nhảy
vào. Họ mời chào các thể chế độc đoán bất cứ điều gì chúng muốn – từ các vũ khí hạng nhẹ và
máy bay chiến đấu tiên tiến đến các máy tính và hệ thống viễn thông hiện đại.
Đây là lời kể của người trực tiếp chứng kiến chiến dịch tàn sát mang tên “đổi máu lấy dầu”
diễn ra gần như hoàn toàn với vũ khí Trung Quốc tại Darfur, theo phóng sự của BBC "The New
Killing Fields":
Hàng ngàn phụ nữ và trẻ em đã bị cưỡng bức có hệ thống tại Darfur trong khi những người
chồng, anh em, các con trai của họ bị tàn sát không ghê tay …. Máy bay chính phủ ném bom
những ngôi làng châu Phi và sau đó gửi lực lượng vũ trang đến trên những con lạc đà, ngựa
và xe tải … các ngôi làng bị tấn công hơn năm lần. Một phụ nữ tên là Kalima … đã cố gắng
gọi chồng mình khi ngôi làng bị tấn công. Nhưng những kẻ vũ trang đã giết chết ông ta và
cướp đứa con đang bám vào người cô ta trong sự sợ hãi tột cùng, và họ đã thiêu sống đứa bé
trai chỉ mới 3 tuổi. Kalima sau đó bị hãm hiếp bởi chính những tên đồ tể này.
Theo những cách này, trong khi chúng ta sống trong những quốc gia dân chủ và tự do của thế
giới, mang những nền tảng đạo đức cao nhất của con người, một nước Trung Quốc cơ hội đang
cày xới các cánh đồng thương mại. Thông qua quá trình đào bới này, con Rồng Trung Quốc đã
giúp vũ trang cho hàng ngàn tay súng trẻ em châu Phi với những khẩu AK-47 tại những nơi như
Liberia, Nigeria, và Sierra Leone – trong khi đó các thiết bị máy móc xây dựng đang giúp cày
lấp hàng trăm ngàn xác chết dưới những cánh đồng chết xa xôi như Darfur.
Kế đến là Australia? Và sau đó là sự sụp đổ của thế giới
Công ty Điện hạt nhân Quảng Đông Trung Quốc ra giá 83,6 triệu đô la Úc … cho việc kiểm
soát công ty Energy Metals, bổ sung thêm cho làn sóng đầu tư của Trung Quốc vào tài
nguyên thiên nhiên của Australia. Doanh nghiệp nhà nước CGNPH đề nghị mua 70% cổ
phần của dự án Bigrlyi khai thác uranium vùng lãnh thổ bắc Australia là những dấu hiệu
của bước đi đáng kể đầu tiên của doanh nghiệp Trung Quốc tiến vào một trong những quốc
gia sản xuất uranium lớn nhất thế giới.
Đề nghị tham gia khai thác này xảy đến giữa lúc quan hệ hai nước Trung – Úc không được
mặn mà lắm theo sau vụ bắt giữ tháng trước đối với bốn quan chức của tập đoàn khoáng sản
Anh – Úc Rio Tinto, bao gồm một công dân Úc, ông Stern Hu, với cáo buộc tội đưa hối lộ và
làm lộ bí mật quốc gia. Điều này cũng gây ra sự lo lắng trong các chính khách và các nhà
bình luận về số lượng các dự án đầu tư Trung Quốc vào lĩnh vực khai khoáng của Úc.
—The Wall Street Journal
Có lẽ, điều đang gây quan ngại sâu sắc nhất về chủ nghĩa thực dân Trung Quốc là làm thế
nào các quốc gia, thậm chí là các quốc gia phát triển kinh tế và có nền dân chủ vững mạnh như
Australia, Brazil, và Nam Phi vẫn có thể bị quyến rũ bởi chính sách “dùng tiền mua chuộc” của
Trung Quốc.
Khảo sát tình huống của Australia như một ví dụ. Đây là quốc gia có dân số được hưởng nền
giáo dục tốt, lực lượng lao động có kỹ năng cao, và hầu như có tất cả các nguồn tài nguyên thiên
nhiên cần thiết để trở thành một đất nước công nghiệp mạnh. Tuy nhiên, thay cho việc phát triển
các ngành công nghiệp để xử lý các nguồn tài nguyên thiên nhiên và dùng nó để sản xuất hàng
hóa, các nhà lãnh đạo suy nghĩ ngắn hạn cho rằng cứ đơn giản hơn là để Trung Quốc đến và mua
các tài nguyên, đào bới các tài nguyên vô cùng quý giá đó và chở về các nhà máy Trung Quốc
với giá rẻ.
Chỉ trong ít năm vừa qua, các công ty như Yangzhou Coal Mining, China Minmetals, Hunan
Valin Steel & Iron, China Metallurgical, và Shanghai Baosteel đã thâu tóm được các hợp đồng
khổng lồ mua nguyên liệu thô. Trong khi đây là mối lợi của hàng trăm gia đình quyền quý ở Úc,
nó là công thức dẫn tới đói nghèo dài hạn một khi Trung Quốc đã khoét rỗng các mỏ tại Úc.
Thậm chí, trong ngắn hạn hơn, nước Úc đang nắm phần lưỡi của con dao thuộc địa. Đó là bởi
vì Trung Quốc đang bán các hàng hóa thành phẩm với các nguyên liệu đầu vào từ Úc trên chính
thị trường này, nước Úc phải đối mặt với thâm hụt thương mại lớn chưa từng có với Trung Quốc
– dù rằng nó sở hữu nguồn tài nguyên thiên nhiên vĩ đại.
Cả hai quốc gia Brazil và Nam Phi cũng đang ở trên con tàu thực dân tương tự – thậm chí
kém hơn. Hai quốc gia ngồi trên một chuỗi những tài sản đa dạng phong phú không thể tưởng
tượng nổi. Cả hai nước này đều có tầng lớp trung lưu đang tăng tiến và có cơ hội rất lớn để gia
nhập đội ngũ các quốc gia công nghiệp hóa. Tuy nhiên, cả hai quốc gia này đang từ bỏ quá nhiều
nguồn tài nguyên thiên nhiên về tay Trung Quốc – và do đó đang thâm thủng mậu dịch nghiêm
trọng.
Ví dụ như Brazil, Trung Quốc rót hơn 7 tỉ USD vào riêng công nghiệp dầu khí, trong khi
công ty Sinopec hầu như có mặt khắp mọi nơi và đã tìm cách mua được một phần lớn trữ lượng
dầu khổng lồ của Brazil tại mỏ Santos Basin. Đó không phải là thương vụ đầu tiên của Sinopec ở
Rio: Họ đã cho công ty dầu khí quốc gia Brazil là Petrobras vay 10 tỉ đô la, để đổi lại quyền mua
10 ngàn thùng dầu thô /ngày trong một thập kỷ tới – với giá gốc khá hời. John Pomfret của tờ
The Washington Post đã phác họa bức tranh “Chinamax” lớn hơn theo nghĩa đen:
Dọc theo bãi cát vàng tô điểm vẻ đẹp kiều diễm của 175 dặm bờ biển phía bắc Thủ đô Rio de
Janneiro, Trung Quốc đang tạo ra một thực tại kinh tế mới. Chỉ cần đi qua một hải cảng nơi
các công nhân đang xây một cầu tầu dài hai dặm để tiếp đón những con tàu khổng lồ được
gọi là Chinamax vận chuyển quặng sắt về cho ngành công nghiệp thép đang đói khát của
Trung Quốc, băng qua các bến neo cho những chiếc tàu dầu hướng về Bắc Kinh, một thành
phố của những nhà máy đang mọc lên trên một hòn đảo diện tích gấp đôi Manhattan. Nhiều
công trình sẽ được xây dựng bởi đầu tư của Trung Quốc: nhà máy thép, nhà máy đóng tàu,
nhà máy chế tạo ô tô, một nhà máy sản xuất thiết bị dầu và khí… Các đầu tư vào Brazil phản
ánh chiến lược “vươn ra ngoài” của Trung Quốc, và tìm kiếm sự đảm bảo nguồn tài nguyên
thiên nhiên cho các mục tiêu phát triển và bảo vệ các doanh nghiệp nhà nước khỏi sự tăng
trưởng chậm hơn ở Đại Lục.
Tổng thống Nam Phi, ông Thabo Mbeki khá lo lắng về những nước cờ thực dân tương tự
đang diễn ra trên đất nước mình, “nếu châu Phi chỉ xuất khẩu nguyên liệu thô tới Trung Quốc
trong khi nhập khẩu các mặt hàng sản xuất bởi Trung Quốc, Lục địa Đen có thể muôn đời nằm
trong sự lạc hậu”.
Dù cho một xã hội dân sự văn minh như nước Úc, một quốc gia bị chiến tranh tàn phá như
Congo, một quốc gia đang chuyển đổi như Nam Phi, hoặc trường hợp một loạt các nhà nước độc
tài kiểu như Zimbabwe, điều mà các quốc gia này cùng chung số phận là: Trung Quốc đang bóc
lột một cách có hệ thống các nguồn tài nguyên của họ. Và một khi các tài nguyên này cạn kiệt, bị
xúc mang đi hết hay sử dụng hết, các thuộc địa này sẽ biến thành các những chiếc thùng rỗng
ruột, mất năng lực công nghiệp và khả năng tạo ra việc làm, những thứ mà đáng ra họ được
hưởng nếu không đi theo tương lai thuộc địa!
Đại bàng Mỹ đã biến thành con bồ câu to lớn nhất thế giới
Con rồng sản xuất Trung Quốc rất phàm ăn. Con rồng thực dân đang tiến đánh không
ngừng. Con đại bàng Mỹ đang ngủ quên trên tay lái.
– Ron Vara
Kết luận của tất cả những thứ trên là Trung Quốc đang có một chiến lược thâu tóm tài
nguyên để giữ cho các nhà máy của họ hoạt động hết công suất, phần còn lại của thế giới thì
không có gì. Trong khi đội quân hàng triệu người của Trung Quốc hành quân khắp các châu lục
từ châu Phi, châu Á, tới châu Mỹ Latin và đang thực hiện chính sách thâu tóm mọi nguồn tài
nguyên thiên nhiên đồng thời thao túng toàn bộ thị trường, và khóa chặt khỏi phần còn lại của
thế giới, thì con Đại bàng Mỹ vẫn đậu trên mặt đất, các nước châu Âu đang mắc kẹt trong sự
chối bỏ cố hữu, còn Nhật Bản đơn giản là tê liệt trong nỗi sợ hãi. Điều này không phải luôn luôn
như vậy – ít nhất là đối với Hoa Kỳ.
Thực ra, nước Mỹ đã từng là bậc thầy tiên phong mở lối với “quyền lực mềm” trên toàn cầu
thông qua các nhiệm vụ viện trợ, chính sách ngoại giao, và hỗ trợ quân sự. Hiện tại, tuy nhiên,
con Đại bàng Mỹ ngày nào đã trở thành con Bồ câu to lớn nhất thế giới; và chúng ta hạ mình tài
trợ cho các phái đoàn tình nguyện viên hòa bình ở các nước có nợ quốc gia nhỏ hơn nợ của Mỹ
và cúi mình ẩn trong các đồn bốt quân sự tại các nước mà chúng ta không cần phải có mặt. Đã
đến lúc chúng ta phải cùng phần còn lại của thế giới thức dậy – và đứng lên chống lại – đế chế
thuộc địa đang nảy sinh giữa thế giới của chúng ta. Một lần nữa, như Peter Finn hùng hồn đề
nghị, thế giới văn minh cần mở toang cánh cửa hướng về phương Đông và dõng dạc hét lên: “Ta
điên lắm rồi và ta không thể chịu đựng thêm nữa.”
Nếu chúng ta không làm như thế, sự cấm vận tài nguyên mà Trung Quốc trong thực tế đang
áp đặt đối với thế giới thông qua chiến lược thực dân sẽ như sợi dây thòng lọng đang siết chặt
dần quanh cổ của tất cả các nền kinh tế trên thế giới. Theo thời gian, khi đế chế thực dân Trung
Quốc gia tăng quyền kiểm soát các nguồn tài nguyên quý giá nhất trái Đất trong khi cơn đói
nguyên liệu của Trung Quốc vẫn tiếp tục gia tăng, sợi dây thòng lọng sẽ dần siết chặt quanh
những cái cổ mềm của Mỹ, châu Âu, Nhật Bản, Hàn Quốc và các quốc gia khác.
[1] Pale Rider: Bộ phim năm 1985 của Clint Eastwood có nhân vật chính là kỵ sĩ cưỡi ngựa xám đứng ra bảo vệ thợ
mỏ chống lại bọn cướp - ND.
Nguồn: http://phamnguyentruong.blogspot.com/2012/11/peter-navarro-va-greg-autry-chet-duoi_23.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét